Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Bắt Đầu Trở Thành Khách Khanh Của Tenshukaku

Chương 43: Beidou đại tỷ nam tiến?




Chương 43: Beidou đại tỷ nam tiến?

Cảng Liyue, ánh nắng mặt trời chói chang xuyên thủng qua tầng tầng mây trắng chiếu rọi xuống mặt đất.

Cùng lúc đó, ở trên Nam Thập Tự đang có hàng hàng những kiện hàng được thuỷ thủ đoàn nhanh chóng vận chuyển lên trên boong thuyền.

Beidou ung dung đứng ở trên mũi thuyền khoanh hai tay lại, con mắt phải màu hồng ngọc của nàng phát sáng rực rỡ, hướng về phía thuỷ thủ đoàn của mình cất cao giọng:

“Mười phút nữa Nam Thập Tự sẽ bắt đầu rời bến, những ai còn đang có chuyện gì dang dở ngay lập tức hoàn thành, một lát nữa sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu.”

Dựa lưng vào thành thuyền cầm lên một bình rượu, Beidou dốc thẳng nó vào trong miệng rồi uống từng ngụm rượu lớn, sau đó nàng khà một tiếng thật to, gương mặt biểu lộ vẻ thoả mãn.

Con mắt của Beidou đột nhiên đảo quanh một cái, nhìn vào thân hình một người đàn ông đang đứng chỉ tay năm ngón chỉ huy một đám thuỷ thủ đoàn ở dưới bến cảng, nàng nhếch khóe miệng lên cười to một tiếng nói:

“Ha ha, Hải Long, ở trên biển sóng to gió lớn không thấy ngươi dũng mãnh được như cái tên của ngươi, thế mà ở trên mặt đất thì lại là chính là một đầu ngư long nha.”

Hải Long đang say sưa giảng giải cho những gã thuỷ thủ tập sự vừa mới gia nhập Nam Thập Tự, nghe được giọng nói oanh oanh của Beidou từ sau lưng truyền tới liên rụt cổ một cái, gãi gãi đầu quay lại nở một nụ cười cứng ngắc:

“Beidou đại tỷ ngài lại nói giỡn.”

Cộp.

Đặt bình rượu trống rỗng ở trên tay xuống, hai chân của Beidou đạp mạnh một cái vào mũi thuyền rồi nhảy thẳng xuống bến cảng, đứng khoanh hai tay đối mặt với đám thanh thiếu niên non choẹt trước mặt, nghiêm giọng nói:

“Hải Long nói những gì nãy giờ hy vọng các ngươi đã nghe hiểu. Phiêu lưu trên biển không phải là chuyện đùa, đã biết những hậu quả mà mình sẽ gặp phải chưa?”

Gần một chục thanh thiếu niên hét to lên, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Beidou:

“Chúng ta đã biết, thuyền trưởng Beidou!”

Thuyền trưởng vô song của Nam Thập Tự, bá chủ biển cả, Long vương không ngai, tên của nàng tựa như sấm ở bên tai, không một người nào tại Liyue này mà không biết đến.

Vì vậy việc được trở thành một thành viên của Nam Thập Tự không khác gì là một niềm kiêu hãnh đối với những cô cậu thanh thiếu niên mới lớn này, một cảm giác thành tựu bắt đầu được lấp đầy ở bên trong nội tâm của bọn họ.

Beidou gật đầu một cái rồi xoay người bước lên Nam Thập Tự, phất mạnh tay rồi hét lớn lên:

“Tốt.”

“Nam Thập Tự chuẩn bị xuất phát, tất cả mọi người vào vị trí, một chuyến hành trình mới đang chờ đợi chúng ta ở phía trước.”

Thuỷ thủ đoàn đồng loạt hét lên một tiếng, ai nấy cũng đều đã vào vị trí của mình, đôi mắt tràn đầy nhiệt huyết dõi theo bóng lưng của người đang đứng ở trên mũi thuyền:

“Tuân mệnh, đại tỷ!”

Buồm được thả xuống, những cơn gió mạnh mẽ nhanh chóng thổi căng những cánh buồm khổng lồ của con thuyền, hạm đội vũ trang Nam Thập Tự chính thức rời khỏi Cảng Liyue.

Lúc này đây khi thuyền đã rời khỏi bến cảng, Hải Long mới rón rén đi tới kế bên Beidou, nhỏ giọng hỏi:

“Đại tỷ, lần này chúng ta xuất phát đi đâu đây?”

Nhận lấy tấm hải đồ từ trong tay Hải Long, Beidou sờ cằm suy nghĩ một chút rồi mới chỉ vào một vị trí được đánh dấu trên hải đồ nói:

“Chúng ta tiến về phía nam.”

Nhìn theo địa điểm được đánh dấu bởi ngón tay của Beidou, Hải Long có chút bất ngờ ồ lên một tiếng:

“Phía nam?”

“Là Inazuma ư? Chẳng phải chúng ta vừa mới rời đi vài tháng trước sao? Lần này tại sai lại quay lại nơi đó rồi?”

Gấp tấm hải đồ trong tay lại rồi cho vào trong bộ xường xám, Beidou hất cằm nhìn về phía những kiện hàng được chất đầy ở trong khoang thuyền, bình thản nói:

“Đây là những kiện hàng của tên Ningguang kia nhờ ta vận chuyển đến Inazuma để câu thông một con đường mậu dịch giữa hai đất nước lại với nhau. Ta đã chấp nhận yêu cầu, tiền cũng đã lấy, không thể nuốt lời được.”

Hải Long gật nhẹ đầu, sau đó hắn xoay người rời đi, tuy nhiên trong miệng lại không ngừng lẩm bẩm:

“Thì ra là vậy.”

“Xì, cái gì mà câu thông mậu dịch, làm như ta là đứa trẻ ba tuổi. Rõ ràng là vội vàng đi gặp tên kia, ngài mỗi ngày ăn cơm ba bữa đều đem ảnh của hắn ra ngắm, trên con thuyền này ai chả biết.”



“Đàn ông đều là một lũ quỷ l·ừa đ·ảo, đừng để đến lúc bị hắn bán đi rồi mới hối hận không kịp-”

Cốp.

Đang lẩm bẩm giữa chừng thì một nắm tay đã nện xuống đầu hắn, Hải Long ngay lập tức hai mắt trợn ngược b·ất t·ỉnh, thân thể ngã ập người về phía trước, phía trên đầu của hắn một cục u màu đỏ dần nhô cao lên.

Vành tai của Beidou ửng đỏ lên, nàng nắm chặt bàn tay phải của mình, trên trán nổi lên gân xanh nhìn xuống người đang nằm b·ất t·ỉnh nhân sự ở dưới chân, sau đó vội vàng xoay người rời đi, nghiến răng nói:

“Nói nhăng nói cuội!”

“Hải Long tung tin đồn thất thiệt ảnh hưởng đến danh dự của thuyền trưởng, quy phạm nghiêm trọng đến nội quy trên Nam Thập Tự, trừng phạt lau dọn sàn tàu một tháng.”

Ực.

Tiếng nuốt nước bọt đồng loạt vang lên, tất cả mọi người đều xoay đầu dùng ánh mắt quan ái thiểu năng trí tuệ nhìn về Hải Long đang nằm bẹp dưới sàn, nhếch khóe miệng lên cười nhạt một cái.

A, mọi người trên thuyền ai cũng đều biết nhưng không có người nào dám dị nghị. Ngươi thì hay rồi, ở ngay trước mặt đại tỷ thì thầm to nhỏ về người kia, bây giờ tự chuốc họa vào thân.

Chậc chậc, não là một thứ rất tốt để sử dụng, tuy nhiên không phải ai cũng có thể vận dụng nó một cách hoàn hảo được.

Đến bây giờ bọn họ mới hiểu được câu nói này có ý nghĩa là gì, sau đó chỉ thở dài một tiếng rồi tiếp tục công việc của mình, bỏ mặc một người nào đó đang nằm trên sàn tàu tự sinh tự diệt.

Đứng ở trên mũi thuyền, hưởng thụ từng cơn gió lạnh thổi qua cơ thể để giảm bớt nhiệt độ ở hai bên vành tai của mình, Beidou từ trong bộ xường xám lấy ra một tấm ảnh đã được đóng khung kỹ lưỡng ngắm nhìn một chút, rồi lại lật mặt sau của nó ra lẩm bẩm bài thơ được ghi ở trên đó.

Cất tấm ảnh vào lại trong người, sau đó nàng lại lấy tiếp một lá thư ra đọc từng dòng chữ ở trên trang giấy, cười khẽ một tiếng nói:

“Nhóc con, tốt nhất ngươi nên giữ lời hứa của mình, thất hứa với Beidou ta thì phải trả giá gấp mười lần, hy vọng ngươi có đủ tiền để trả nợ, ha ha.”

Nam Thập Tự tiếp tục rẽ sóng tiến về phía trước, ngày hôm nay, Beidou nam tiến!

. . .

Cảng Liyue, Quần Ngọc Các, Ningguang vẫy cái tẩu thuốc trong tay mình, chống cằm dõi theo Nam Thập Tự đang dần khuất bóng ở phía đường chân trời, trên miệng của nàng in sâu một nụ cười đầy toan tính, đôi mắt màu đỏ híp lại nói:

“Beidou, hy vọng ngươi có thể làm tốt công việc của mình, ta muốn xem thử người đó là địch hay sẽ là bạn đây?”

“Mong rằng trực giác của ta không phải là sai lầm.”

Nâng cái tẩu thuốc trong tay lên hít nhẹ một cái, Ningguang thả ra một cái vòng khói bay lơ lửng trong không khí, xoay người bước vào bên trong.

“Là bạn hay địch ta không thể đoán trước được, tuy nhiên đây là Liyue, nếu đã bước vào địa bàn của ta mà còn dám gây rắc rối thì đừng mong có thể chạy thoát.”

Lực lượng nham nguyên tố hội tụ trong lòng bàn tay của nàng tạo thành một viên nham tinh toả sáng lấp lánh, sau đó tan rã thành từng mảnh tinh thể tản mát trong không khí.

. . .

Cảng Ritou, Sara sau khi rời khỏi Lãnh Địa Bạch Hồ liền nhanh chóng hướng về nơi này, trong đôi mắt tràn đầy sự khó chịu.

Bởi vì sự tình Inazuma mở cửa trở lại làm cho rất nhiều thương đội bắt đầu tụ tập về nơi đây, ngư long hỗn tạp thế nên Sara cần thiết phải thắt chặt an ninh của bến cảng Ritou, không được để cho những kẻ có ý đồ xấu xâm nhập vào bên trong Inazuma.

Tuy nhiên chỉ một mình Sara thì không thể quản lý hết toàn bộ những thương đội ngoại quốc, vì vậy mà nàng phải hợp tác với Hiệp hội Yashiro và Hiệp hội Kanjou để đạt được hiệu quả tốt nhất.

Vừa mới đặt chân lên bến cảng, Sara đã nhìn thấy một người thanh niên cao lớn cùng với mái tóc dài ngang vai màu xanh nhạt đang dựa người vào một cái thùng gỗ lớn dùng để đựng hàng.

Hắn mặc trên người một chiếc áo khoác dài tay cổ trắng, có một mảnh giáp đen vàng trên vai phải, đeo găng tay đen và quần dài màu trắng, trên tay cầm theo một ly trà sữa đang khẽ uống từng ngụm, ánh mắt dõi theo những chiếc thuyền đang đậu ở xung quanh Cảng Ritou.

Sara từ đằng sau đi tới, lướt qua những binh lính Mạc Phủ đang cúi người thi lễ với mình, yên tĩnh đứng ở bên cạnh Ayato, hai tay đứng chống nạnh chào hỏi:

“Buổi sáng tốt lành, Kamisato gia chủ.”

Ayato tựa như không có gì bất ngờ cho lắm, hắn quay đầu sang mỉm cười thân thiện với Sara đáp lễ:

“Buổi sáng tốt lành, Kujou đại tướng. Nhìn ngài hôm nay khó chịu như vậy, là có chuyện gì không tốt xảy ra sao?”

Sara liếc mắt nhìn Ayato một cái, ở mặt ngoài nàng vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt nhưng bên trong lại có chút lúng túng khi đối mặt với hắn. Biết rằng mình không thể kể chuyện xảy ra giữa nàng và Ayaka, Sara chỉ lắc đầu qua loa trả lời:



“Không có gì, chỉ là dạo này có qua nhiều người ngoại quốc nhập cảnh làm cho ta có chút lo nghĩ vẩn vơ mà thôi.”

“Sự việc q·uân đ·ội Fatui nhập cảnh phi pháp lần trước phải nhờ đến sư phụ dọn dẹp làm cho ta cảm thấy mình đã không hề làm tròn nghĩa vụ dưới tư cách là một đại tướng của Mạc Phủ, vì vậy nên ở trong lòng có chút khó chịu.”

Ayato trong lòng có thoáng chút ngạc nhiên nhìn Sara, nhưng trên gương mặt vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh gật đầu tán thành:

“Thì ra là vậy, nếu nói như vậy ta cũng thật hổ thẹn, kẻ địch đã kề dao tận cổ rồi mà ta vẫn còn không phát hiện ra, rất may đã có Takeo đại nhân cảnh báo kịp thời nếu không hậu quả xảy ra sẽ rất khôn lường.”

Sara dừng lại một chút nhìn Ayato, khẽ lắc đầu cười nhạt một cái rồi nói:

“Kamisato gia chủ không cần giả vờ, chuyện lần trước có sư phụ đứng ra chống lưng cho các ngươi, ta sẽ không truy cứu nữa. Ta có thể mắt nhắm mắt mở để các ngươi lấy cớ biện minh là vì làm theo mệnh lệnh của hắn, dù sao cũng chính là hắn nhờ vả ngươi.”

“Nhưng đó sẽ là lần đầu tiên cũng như là lần cuối cùng, nhớ kỹ lấy Kamisato gia chủ, lần sau đừng để ta bắt được cái đuôi cáo của các ngươi.”

Ayato nhẹ nhàng gật đầu, trên miệng vẫn mang theo nụ cười ấm áp, tuy nhiên không ai có thể biết được hắn đang nghĩ gì trong đầu, ánh sáng lóe lên trong đôi mắt màu tím nhạt của Ayato:

“Lời vàng ngọc của Kujou đại tướng ta chắc chắn sẽ nhớ kỹ, dù sao ta cũng chỉ là một gã quan chức nhỏ bé làm công ăn lương ở trong Mạc Phủ, nào dám có thái độ bất kính với ai đâu cơ chứ.”

Sara hừ nhẹ một tiếng, đôi đồng tử màu vàng của nàng ghim chặt vào từng thương nhân ngoại quốc đang hối hả làm thủ tục xuất nhập cảnh ở ngoài xa, cố gắng sàng lọc ra những kẻ khả nghi nhất:

“Hừ.”

. . .

Cách không xa nơi hai người đang đứng, ở trong trụ sở Hiệp hội Kanjou, bên trong một căn phòng làm việc ở chính giữa trụ sở, tại một cái bàn trà nhỏ ở giữa phòng đang có hai người ngồi đối diện với nhau.

Takeo dùng tay nâng lên một chén trà sau đó đưa lên miệng uống một ngụm, gật nhẹ đầu nhìn người trước mặt nói:

“Hiiragi gia chủ, xin lỗi vì đã làm phiền ngài trong khoảng thời gian bận rộn này.”

Chỉ thấy người phụ nữ trước mặt ngay lập tức lắc đầu nguầy nguậy, mỉm cười thật tươi đáp lễ:

“Takeo đại nhân quá khách khí, có thể mời ngài đến làm khách là vinh dự của nhà Hiiragi chúng ta.”

Takeo im lặng quan sát một chút vị gia chủ đương nhiệm của nhà Hiiragi này, một người phụ nữ trẻ tuổi mi thanh mục tú, khí chất chững chạc trưởng thành, mặc dù nàng chỉ vừa mới lên nắm quyền gia tộc không được bao lâu nhưng đã có thể đứng vững gót chân, đàn áp hết thảy những lời ong tiếng ve từ những kẻ phản đối.

‘Một người không thể coi thường.’

Đôi mắt Takeo hơi híp lại, nhẹ giọng hỏi:

“Không biết trong khoảng thời gian gần đây đối với Hiiragi gia chủ như thế nào, đã thích nghi với việc dẫn đầu một gia tộc lớn hay chưa?”

Ánh mắt của Hiiragi Chisato tràn đầy cảm kích, đầu hơi cúi xuống cung kính nói:

“Rất cảm ơn Takeo đại nhân đã quan tâm, rắc rối không lúc nào không có, nhưng nhờ có ngài và Kamisato gia chủ mà ta trong khoảng thời gian ngắn như thế này đã có thể đứng vững vị trí trong gia tộc, ta thật sự rất cảm kích sự trợ giúp của hai vị.”

Takeo nghe Hiiragi Chisato nói vậy chỉ khẽ lắc nhẹ đầu, sau đó xua xua tay đáp lại:

“Không có gì Hiiragi gia chủ, đừng làm quá lên như thế. Chúng ta còn rất nhiều việc phải làm trong tương lai, đến lúc đó cảm kích cũng không muộn.”

Hiiragi Chisato thở dài một tiếng, sau đó gật đầu thật mạnh nói:

“Vâng Takeo đại nhân, ta sẽ cố gắng hết sức bù đắp những lỗi lầm mà phụ thân đã gây ra trong những năm vừa qua.”

“Cảm tạ ngài đã thuyết phục Shogun đại nhân cho nhà Hiiragi chúng ta một cơ hội được đoái công chuộc tội, trong tương lai Hiệp hội Kanjou chắc chắn sẽ dốc hết sức cho công cuộc phát triển một Inazuma thịnh vượng.”

Takeo đặt ly trà xuống mặt bàn nói:

“Tốt, Hiiragi gia chủ, ta rất trông chờ vào sự phát triển của Hiệp hội Kanjou trong tương lai.”

Hiiragi Chisato trên gương mặt mỉm cười rạng rỡ, hai tay nắm lại thật chặt nói:

“Được Takeo đại nhân khích lệ như vậy, ta sẽ không làm phụ lòng ngài.”

Gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn, Takeo mỉm cười một cái sau đó mới nói tiếp:

“Được rồi Hiiragi gia chủ, ngài cũng đã biết lệnh bế quan toả cảng đã được xóa bỏ, tình hình Cảng Ritou trong khoảng thời gian qua Hiiragi gia chủ là người hiểu rõ nhất, liệu có thể khái quát cho ta một chút được hay không?”

Đột nhiên Hiiragi Chisato nghiêm mặt lại, sau đó nàng đứng dậy đi đến một cái tủ rồi mở khoá nó, lấy từ trong đó ra một xấp giấy rồi đưa cho Takeo nói:



“Đây là toàn bộ danh sách về những người ngoại quốc đã xuất nhập cảnh ở Cảng Ritou những ngày vừa qua, không hề bỏ sót một người nào cả.”

Takeo nhận lấy danh sách từ tay Hiiragi Chisato, mỉm cười nói:

“Cảm ơn, khổ cực ngài rồi Hiiragi gia chủ.”

Ánh mắt của Hiiragi Chisato kiên định nhìn Takeo, giọng nói cực kỳ chân thành của nàng cất lên:

“Takeo đại nhân xin hãy yên tâm, ta sẽ không bao giờ để xảy ra những sự việc như lần trước nữa, ta sẽ bảo vệ Inazuma này đến hơi thở cuối cùng.”

Sự chân thành cùng quyết tâm trong ánh mắt Hiiragi Chisato làm cho Takeo cũng bị nàng cảm nhiễm theo, trong nội tâm tràn đầy cảm giác ấm áp.

Liếc mắt nhìn qua ánh nắng đang len lỏi qua khe cửa chiếu xuống một góc phòng, tiếng đập cánh những con chim hải âu đang bay lượn trên bầu trời cùng những cơn gió mang theo mùi vị của nước biển thoảng qua, Takeo vô thức mỉm cười khẽ nói:

“Vì Inazuma vĩnh hằng, vì vinh quang của Lôi Thần đại nhân.”

. . .

Cùng lúc đó tại Phòng trà Komore, bên trong gian phòng bí mật, như mọi khi vẫn có ba bóng người ngồi xoay quanh một cái bàn tròn ở chính giữa căn phòng.

Một người có đôi mắt màu tím hờ hững nhìn vào một người khác có mái tóc màu trắng cột thành đuôi ngựa hỏi:

“Bạch hạc, chuyện ở Lãnh Địa Bạch Hồ là như thế nào?”

Bạch hạc chậm rãi châm ba ly trà cho ba người, sau đó mới trả lời:

“Không có gì, Tiên hồ đại nhân. Chỉ là một chú chim cứng đầu muốn cản đường ta mà thôi, tiện thể cảnh cáo nàng một chút.”

Tiêu cung cầm lên ly trà thổi vài cái rồi nhấp một ngụm, vẻ mặt vui vẻ nói:

“Trà ngon quá, cảm ơn ngươi Aya-”

Tuy nhiên Tiên hồ đã cắt ngang lời của Tiêu cung, lạnh nhạt nói:

“Tiêu cung, nên nhớ ở đây là đâu.”

Tiêu cung giật mình hoảng hốt gật đầu mấy cái đáp lại:

“Xin lỗi Tiên hồ đại nhân, ta quên mất.”

Duỗi ngón tay gõ từng nhịp xuống mặt bàn, Tiên hồ sờ cằm suy nghĩ một chút rồi lên tiếng:

“Tình hình vẫn còn có thể kiểm soát được, lần sau đừng manh động như vậy nữa, Bạch hạc. Sắp tới ta có lẽ sẽ bận rộn một khoảng thời gian, những buổi gặp mặt không cần phải tiến hành nữa.”

Bạch hạc nghe vậy liền ồ lên một tiếng, tò mò nhìn Tiên hồ hỏi:

“Tiên hồ đại nhân, không biết là ngài bận chuyện gì, nếu có thể trợ giúp được thì ta sẽ cố gắng hết sức mình.”

Tiên hồ xua xua tay rồi nở một nụ cười nhạt nói:

“Không có gì, chỉ là muốn xuất bản một vài quyển sách mà thôi.”

Sau đó nàng nhẹ nhàng đứng dậy vẫy tay tạm biệt với hai người còn lại rồi biến mất, chỉ còn sót lại một cánh hoa anh đào cùng ấn ký lôi điện ở trên mặt đất.

Bạch hạc và Tiêu cung cũng đứng lên chào nhau một cái rồi rời đi, tuy nhiên ngay khi Tiêu cung vừa bước ra khỏi Phòng trà Komore, một cánh tay đã từ đằng sau vươn tới kéo lấy bả vai của nàng.

Giọng nói của Tiên hồ nhẹ nhàng vang lên bên tai của Tiêu cung:

“Tiểu cô nương, không nghĩ tới ngươi lại là người đầu tiên được hắn tặng cho món quà lớn như vậy đâu. Ta trong vòng 30 năm qua cũng chưa hề nhận được một thứ như vậy từ hắn, thật là ghen tỵ nha~”

Cơ thể của Tiêu cung run lên một cái, sau đó nàng gãi đầu cười ngô nghê nói:

“A ha ha, đúng vậy, pháo hoa rất đẹp.”

Tiên hồ nhìn sâu vào trong đôi mắt của Tiêu cung, khoé miệng nhếch lên thành một nụ cười ẩn ý, sau đó nàng vỗ bả vai đối phương rồi biến mất, tựa hồ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tiêu cung thở phào một hơi, nhanh chóng chạy về cửa tiệm pháo hoa của mình, trong lòng nghĩ tới ánh mắt của Tiên hồ lúc vừa nãy.

‘Yae Miko đại nhân thật đáng sợ nha, nhưng mà ta cũng sẽ không bỏ cuộc đâu.’