Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Bắt Đầu Trở Thành Khách Khanh Của Tenshukaku

Chương 38: Shogun đại nhân, xin đừng rút đao!




Chương 38: Shogun đại nhân, xin đừng rút đao!

Đền Narukami, thời gian lúc này đây đã vào khoảng giữa buổi sáng, các vu nữ trực thuộc đền thờ đang ra sức thực hiện những công việc mà mình đã được phân công trong suốt những năm qua.

Tuy nhiên ánh mắt của các nàng lại thỉnh thoảng liếc về khoảng sân đằng sau sảnh đường đền thờ, vô cùng hiếu kỳ nhìn qua thân ảnh hai người đang ngồi ở dưới tán cây Anh Đào Thần.

Chỉ thấy Yae Miko đang rất thảnh thơi ngồi một chỗ đọc Light novel, trên miệng nở một nụ cười nhạt, tâm tình tựa hồ rất vui vẻ. Không chỉ vậy, chỉ cần nàng duỗi tay ra một cái là sẽ có người cơm bưng nước rót phục vụ đến tận miệng.

Lật qua một trang sách mới, Yae Miko ngáp dài một cái rồi duỗi lưng dựa người về phía sau, ngay lập tức liền có một thân ảnh ngồi xuống để cho nàng làm chỗ dựa, cánh tay của hắn rất quen thuộc nâng lên xoa bóp hai bả vai của Yae Miko.

Nhìn thấy hình ảnh thân thiết hài hoà giữa hai người trước mặt, Ringo trong lòng không khỏi hâm mộ.

Người này chính là nam nhân được ngưỡng mộ nhất toàn bộ Inazuma này nha, quả nhiên hai người chính là một cặp trời sinh.

Tuy nhiên vào lúc Ringo vừa quay lưng lại, gương mặt ngay lập tức trở nên đờ đẫn, cây chổi đang cầm trên tay liền rớt xuống mặt đất.

Miệng há to, hít vào thật sâu một hơi, Ringo cả nửa ngày sau mới nói được một chữ:

“Sho, Sho, Sho-”

Nhưng không đợi cho nàng nói hết câu, thân ảnh đã lướt qua người nàng, bước từng bước chậm rãi đi về phía sau đền thờ.

Takeo lúc này đây đang nắn bóp đôi vai cho Yae Miko, khoé miệng nở ra một nụ cười thật tươi khẽ nói vào tai nàng:

“Yae tỷ tỷ, ta đã làm hết yêu cầu mà ngài yêu cầu, về phần mấy tấm ảnh-”

Vừa nói được nửa câu đột nhiên Takeo cảm nhận được không khí ở sau lưng ngưng kết, trên đầu tựa như đang treo một cục nước đá vô cùng lạnh lẽo.

Loại cảm giác áp bách này hắn rất quen thuộc, tóc và lông tơ trên cơ thể bắt đầu dựng đứng lên, cảm giác râm ran tê dại chạy dọc từ trên đỉnh đầu xuống đến tận từng đầu ngón chân.

Không sai, ra đa cảm ứng Lôi Thần của Takeo đang báo cho hắn biết nàng đang ở rất gần đây!

Quả nhiên chỉ vừa mới quay đầu lại liền nhìn thấy một thân ảnh tuyệt thế đứng tại cách đó không xa, đuôi tóc bím màu tím của nàng đung đưa trong gió cùng với một gương mặt vô cảm không hề có một tia cảm tình nào, một đôi tử nhãn hờ hững lạnh nhạt đang nhìn hắn chằm chằm.

Hai chân đột nhiên nặng như đeo chì, từ từ hạ cánh tay trên vai Yae Miko xuống, Takeo rất tự nhiên mỉm cười nhìn nàng, cứng nhắc lên tiếng:

“Shogun, tại sao ngài lại xuất hiện ở đây, là có việc quan trọng cần giải quyết sao?”

Raiden Shogun lắc đầu rồi tiến tới, nắm lấy bàn tay của hắn khẽ nói:

“Nhớ ngươi, nên đến đây gặp ngươi.”

Âm thanh vừa rơi xuống, những người ở xung quanh đây đều phải ngừng một nhịp thở, chỉ một câu nói của nàng nhưng sức công phá lại tương đương với hàng ngàn câu nói khác, làm chấn kinh tất cả vu nữ trong đền thờ đến một trăm năm!

Ngay cả Yae Miko cũng có chút sững sờ, quả nhiên chỉ cần có một gương mặt vô cảm thì sẽ không sợ xấu hổ, muốn nói gì thì nói!

Tuy nhiên không để cho Takeo đáp lời, Raiden Shogun đã xoay người sang Yae Miko, bình thản nói:

“Hai người các ngươi vừa nói về tấm ảnh nào?”

Takeo trong đầu ngay lập tức nổ tung, gương mặt tái mét vội vàng lên tiếng:



“Là ảnh về phong cảnh, Yae tỷ tỷ muốn ta vẽ một vài bức tranh về phong cảnh để trang trí cho lễ hội.”

Raiden Shogun khẽ gật đầu, tuy nhiên chỉ ngay sau đó nàng liền áp tai vào lồng ngực Takeo lắng nghe một chút tiếng tim đập, sau đó ngẩng đầu ngửi mùi hương trên cổ Takeo rồi nói nhỏ vào tai hắn:

“Tim ngươi đập rất nhanh, đây… là hương vị của kẻ nói dối.”

“Nói đi, tối qua ngươi cùng Yae Miko làm những gì, ta muốn nghe một chút.”

Một cánh tay tinh xảo đột nhiên duỗi ra kéo Takeo về đằng sau, thân thể của Yae Miko dán sát vào sau lưng hắn, miệng cười tủm tỉm nhìn Raiden Shogun nói:

“Shogun nha, sao lại đi hỏi chuyện chăn gối bí mật của người ta. Nếu như ngươi muốn biết có thể đợi một khoảng thời gian nữa, đến lúc đó ta sẽ đem tiểu hồ ly đến cho ngươi nhận làm con nuôi, như thế nào?”

“Tỷ tỷ nói có đúng không? Cưng hôm qua thật là mãnh liệt nha, sẽ là sinh đôi hay sinh ba đây~”

Takeo gương mặt lúc này vừa xanh vừa xám, nói gì không nói lại đi đổ dầu vào lửa, người này muốn hắn c·hết không được tử tế có phải không?

Nghe Yae Miko nói như vậy đôi mắt Raiden Shogun có chút híp lại, tuy nhiên nàng cũng không có ý tứ muốn lên tiếng đánh gãy Yae Miko.

Nhưng mà ở bên trong Nhất tâm tịnh thổ, Raiden Ei đang ngồi minh tưởng thì lại trừng mắt to hết cỡ, trên gương mặt nghẹn đến đỏ bừng, tức giận run người đứng phắt dậy nói:

“Hồ ly tinh, ta coi ngươi là tỷ muội tình thân, ngươi lại dám năm lần bảy lượt c·ướp nam nhân của ta!”

“Shogun ngươi tránh ra cho ta, ngày hôm nay ta phải chặt đứt cái đuôi hồ ly của nàng!”

Cơ thể của Raiden Shogun bỗng run lên một cái, lôi điện bùng nổ lách tách lan tràn trong không khí, Mộng tưởng nhất đao từ khe hở giữa ngực nàng bắt đầu trồi lên.

Takeo cùng Yae Miko có chút choáng váng nhìn xem Raiden Shogun, sau đó hắn nhanh chóng chạy đến, cánh tay liên tục đè lại thanh đao đang muốn trồi lên, miệng hét to:

“Shogun đại nhân, xin đừng rút đao! Xin hãy nghe ta giải thích, hôm qua không có gì xảy ra cả!”

Tuy nhiên người trước mặt hắn giờ đây đã không còn là Raiden Shogun lạnh lùng uy nghiêm nữa mà là một Raiden Ei đang bị cảm xúc nhấn chìm, đôi mắt nàng tràn đầy uỷ khuất cùng phẫn nộ dứt khoát rút ra Mộng tưởng nhất đao cầm trên tay, sau đó điên cuồng vung đao chém loạn xạ vào hai người trước mặt.

“Cẩu nam nữ! Hồ ly tinh! Cặn bã nam! Hôm nay ta chém c·hết ngươi! Lôi Thần ta không cần tình nhân! Lôi Thần chỉ có ở góa!”

Ầm ầm.

"Vô tưởng nhất đao!"

Sấm sét kéo tới đầy trời, mây đen che phủ toàn bộ Thành Inazuma, lôi điện liên tục giáng xuống Đền Narukami thắp sáng một mảng trời, thiên không vỡ vụn như thuỷ tinh, tiếng kêu thảm thiết của một nàng hồ ly nào đó vang vọng khắp ngôi đền.

. . .

Đợi cho màn hí kịch qua đi, Đền Narukami kém chút nữa b·ị c·hém thành hai nửa.

Bên trong sảnh đường đền thờ lúc này đang có ba thân ảnh ngồi đối diện nhau, hai trong số đó thì ngồi quỳ gối với Raiden Shogun trước mặt.

Chỉ nhìn thấy trong hai người Yae Miko mái tóc màu hồng rối bời, lấy tay bụm mặt quỳ gối, đôi tai hồ ly trên đầu nàng mềm oặt xuống, quần áo trên người thì lôi thôi lếch thếch.



Chả bù cho nàng, Takeo mặc dù cũng quỳ gối nhưng quần áo trên người hắn vẫn tươm tất gọn gàng, không hề giống như Yae Miko như vừa mới trải qua một trận khổ chiến.

“Thì ra là vậy, ta đã hiểu toàn bộ tình huống phát sinh đêm qua.”

Raiden Shogun lạnh nhạt nhìn qua Yae Miko, ngón tay gõ nhịp xuống mặt bàn hỏi:

“Đây là tất cả số ảnh mà ngươi lén chụp trong lúc hắn đang ngủ đúng không?

Yae Miko hai tay vẫn bụm mặt yếu ớt gật đầu, trong nội tâm tràn đầy thương tâm, thương tâm nhưng đồng thời cũng cũng nổi giận.

Không phải chỉ là chụp mấy tấm ảnh thôi sao, đáng giận! Rõ ràng ta mới là chính chủ, ngươi chỉ là xài hàng cho mượn, vậy mà cũng dám rút đao chém ta!

Cái gì tỷ muội tình thân cơ chứ, rõ ràng là nữ nhân bệnh thần kinh lục thân không nhận!

Raiden Shogun cầm trên tay xấp ảnh rồi lật từng tấm ra xem, trong khung hình cũng chỉ là Yae Miko tạo dáng đủ kiểu trước mặt Takeo, cũng chẳng có tình huống hở hang đáng ngờ nào.

Nhìn vào gương mặt người đang ngủ say bị Yae Miko nhào nặn thành đủ loại hình dáng trong ảnh, Raiden Shogun cười nhạt một cái sau đó nói:

“Ngay từ đầu ta đã chẳng tin những gì ngươi nói, trên cơ thể của ngươi không hề có chút dấu vết nào chứng minh cả, vì vậy ta mới không đánh gãy lời nói của ngươi.”

“Tuy nhiên Ei thì khác, nàng chỉ là một thiếu nữ ngây thơ đến từ thôn quê mà thôi, rất dễ bị cảm xúc lấn át lý trí. Ngươi hiện tại tự làm tự chịu, đừng tỏ ra mình là người bị hại.”

Cơ thể Yae Miko có chút run lên nghe Raiden Shogun nói, Shogun này còn là con rối vô tri làm trước nói sau sao, tại sao hiện tại lại khác biệt đến như vậy, còn biết phân tích tình huống trước mắt.

Hứng thú của nàng vô tình bị Raiden Shogun khơi gợi lên.

Raiden Shogun nhẹ nhàng đứng dậy, sau đó tiến tới nắm tay Takeo kéo hắn rời đi, không quên xoay đầu lại nhìn Yae Miko hờ hững nói:

“Ta hiện tại không phải là con rối, ta là một sinh linh có ý thức của riêng mình, là người lãnh đạo Inazuma, phân rõ phải trái đúng sai là điều cần thiết.”

Nhìn theo bóng lưng hai người dần khuất bóng, Yae Miko dùng tay chải chuốt đầu tóc rối bời, ánh mắt âm trầm nhìn theo, khoé miệng dần câu lên thành một nụ cười hiểm ác.

“Hừ, đừng tưởng chế tạo cho ta một chút khó khăn là ta sẽ biết khó là lui, ta mới là chính chủ, ngươi chỉ là người thay thế mà thôi, quá ngây thơ.”

Yae Miko quyết định sẽ thực hiện kế hoạch chôn sâu trong đầu của mình.

Truy cầu thú vị, tìm kiếm khoái hoạt trong nhân gian chính là bản chất của Yae Miko, cũng là nguyên tắc sống của nàng.

Những năm qua Yae Miko luôn cùng với Takeo giữ một khoảng cách nhất định là vì cân nhắc đến quyết định của hắn, cùng với bản thân nàng là tỷ muội của Raiden Ei.

Cùng lắm thì chỉ tạo một chút không khí mập mờ rồi hưởng thụ gương mặt bất đắc dĩ của Takeo mà thôi, chưa bao giờ nàng vượt quá giới hạn cả.

Nhưng mà hiện tại tình huống lại không đồng dạng như vậy.

Nàng, chính chủ nhưng hôm nay lại bị hắt hủi như một kẻ thứ ba, lòng kiêu hãnh của Yae Miko bị tổn thương một cách sâu sắc.

Yae Miko quyết định bắt đầu nắm chặt lại tên nam nhân kia, thưởng thức bộ dáng tức giận hổn hển của Ei và Shogun nhưng lại bất lực vì Takeo sẽ che chở cho nàng, chỉ có thể cam tâm tình nguyện đầu hàng trước một “Yae Miko đại nhân tài trí mỹ mạo”.

Nghĩ đến chuyện này nội tâm của Yae Miko đã cảm thấy vô cùng kích động.

Thú vị! Đây là sự tình thú vị nhất mà nàng từng làm trong hàng trăm năm qua!



“A! Cái đuôi, tại sao chóp đuôi của ta lại thiếu mất một mảnh thế này!”

Ôm trên tay cái đuôi lông xù mềm mại bị thiếu mất một mảnh lông đuôi của mình, Yae Miko đau lòng chảy ra hai giọt nước mắt.

“Ei, đồ nữ nhân bệnh thần kinh kia! Oa, cái đuôi bảo dưỡng hàng trăm năm của ta!”

. . .

“Mặt trời đều đã lên đến đỉnh đầu, đừng có ngẩn người ra như vậy.”

Takeo đột nhiên bừng tỉnh ngẩng đầu lên nhìn Raiden Shogun, siết chặt bàn tay của nàng cảm kích:

“Shogun, cảm ơn ngài đã hiểu cho ta, vừa nãy thật sự là quá hung hiểm, ta kém chút nữa phải chạy vào trong Cõi mộng để bảo toàn tính mạng.”

Raiden Shogun chỉ khẽ gật đầu, sau đó xoay người nhìn thẳng vào hắn rồi nói:

“Ta là hiện thân của lý trí và quy tắc, hiểu rõ đúng sai là trách nhiệm của ta. Vả lại một nữ nhân như vậy mới có thể quản lý nam nhân của mình, đây là điều ta học được trong cuốn sách giáo dục gia đình mà gia chủ nhà Kamisato đưa cho ta.”

“Tuy nhiên ngươi hôm nay cũng không phải không có lỗi sai, lần này ta có thể bỏ qua nhưng không được tái phạm một lần nữa. Nếu ngươi muốn ngủ có thể ở tại Tenshukaku để ngủ, trong đó vẫn còn rất nhiều phòng trống. Thậm chí ngươi có thể vào phòng của ta mà ngủ.”

Cùng Raiden Shogun một chỗ là trải nghiệm như thế nào?

Nhẹ nhàng, thẳng thắn, thoải mái, mỗi lời nói ra đều là mũi tên bắn thẳng vào trái tim, xuyên thủng mọi phòng ngự kiên cố nhất của Takeo.

Takeo có chút xấu hổ không biết nói gì, chỉ biết gãi chóp mũi một cái, chuyển cuộc đối thoại sang một chủ đề khác:

“Lại nói Ei hiện tại như thế nào rồi, vừa nãy phản ứng của nàng làm ta cũng phải giật mình. Dạo gần đây có sự tình nào làm cho Ei mệt mỏi nên tâm tình mới trở nên n·hạy c·ảm như vậy sao?”

“Nàng vẫn còn đang giận dỗi, không cần phải-"

Vừa nói được nửa chừng cơ thể của Raiden Shogun liền run lên, sau đó mở to mắt trừng Takeo, một đôi tử nhãn sáng rực nhìn Takeo lạnh nhạt nói:

“Ba tuần sau đến Tenshukaku, ta có món quà muốn tặng cho ngươi. Nếu như ngươi không đến, sau này cũng không cần đến nữa.”

Takeo có chút bất ngờ trước màn thay đổi quá đột ngột này, sau đó rất nhanh liền vui sướng gật đầu.

Quà của Lôi Thần không biết sẽ là món gì đây, thật đáng mong chờ!

“Vâng Ei đại nhân, cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa ta chắc chắn cũng sẽ đến!”

Nghe được câu trả lời của Takeo, gương mặt của Raiden Ei lập tức đỏ lên, nhẹ giọng nói:

“Nhắm mắt lại, bây giờ ta còn một thứ nữa muốn đưa cho ngươi, không được hé mắt nhìn lén.”

Takeo khẽ nhướng lông mày nhìn Raiden Ei nhưng sau đó cũng nhanh chóng làm theo. Hắn lúc này chỉ sợ nàng đột nhiên rút đao đâm cho hắn một cái trở tay không kịp.

Tuy nhiên ngay khi còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ, một cảm giác ấm áp đã lan tràn khắp cơ thể, xúc cảm mềm mại cùng nóng bỏng khẽ lướt qua đôi môi của Takeo, một thứ gì đó trơn ướt non mềm nhẹ nhàng tìm hiểu mọi ngóc ngách trong khoang miệng của hắn, tựa như một chú mèo nhỏ hiếu kỳ với mọi thứ xung quanh.

Ầm.

Một tia sét đột ngột giáng xuống, cho đến khi Takeo mở mắt ra trước mặt hắn đã không còn nhìn thấy thân ảnh của Raiden Ei ở đâu nữa, chỉ còn lại mùi u hương nhàn nhạt quanh quẩn trong không khí.