Chương 37: Ôm tỷ tỷ ngủ có thoải mái không?
Ánh trăng chiếu rọi toàn bộ bầu trời Inazuma, lúc này đây trong Đền Narukami đang có hai thân ảnh ngồi dựa vào nhau, bóng của cả hai đổ dài trên mặt đất.
Takeo đến bây giờ mới hiểu được cái gọi là “Cùng tiên hồ một chỗ dưới ánh trăng” chỉ là Yae Miko ngồi một bên vừa ăn đậu phụ rán vừa uống rượu mà thôi, không hề có một chút hình tượng nào của một Đại pháp sư tôn quý của Đền Narukami cả.
“Hừ hừ, thật lâu rồi tỷ tỷ mới được vui vẻ đến như vậy nha. Thỉnh thoảng ngồi nhấm nháp mỹ thực cùng thưởng thức rượu ngon dưới ánh trăng như thế này cũng không tệ.”
Yae Miko vừa nói vừa giơ cái chén rượu trống không của mình lên trước mặt Takeo, ngón tay chọc chọc vào má hắn nói:
“Ara, nhóc con, tửu lượng tại sao lại yếu như vậy, không phải đã bảo ngàn chén không say sao?”
Takeo có chút bất đắc dĩ nhìn người trước mặt đang có xu hướng tay chân mất kiểm soát do say rượu, thở dài lên tiếng:
“Yae tỷ tỷ ngài say rồi, không nên uống thêm nữa.”
Yae Miko lười biếng dựa vào một bên người hắn, bỗng nhiên nàng vứt chén rượu trong tay xuống đất rồi c·ướp lấy bình rượu từ tay Takeo uống từng ngụm thật lớn, hai mắt lim dim nói:
“Thế nào, đến cả cưng cũng dám cấm cản tỷ tỷ uống rượu sao, chẳng lẽ cưng cảm thấy tỷ tỷ uống say sẽ làm ra hành động gì đó làm cho cưng mất mặt sao?”
“Lại nói tỷ tỷ uống say như này chính là thời cơ tốt để lợi dụng nha, còn không biết cảm ơn tỷ tỷ tạo cho cưng cơ hội ngàn vàng như vậy~”
“Vâng vâng Yae tỷ tỷ, ngài nói cái gì cũng đúng.”
Takeo ảo não nâng trán thở dài rồi gật đầu nói, hắn cũng không nghĩ tới vài bức tranh lại có thể làm cho Yae Miko vui vẻ đến mức này. Quả nhiên những năm qua nàng lúc nào cũng cô độc như vậy.
“Yae tỷ tỷ cứ tuỳ hứng là được, dù sao đây cũng là bình rượu cuối cùng rồi, ta cũng không còn rượu để cho ngài uống tiếp.”
Hai người cứ như vậy dựa vào nhau nói chuyện phiếm, mãi cho đến khi Yae Miko sắp chống đỡ không nổi nữa, đôi mắt đẹp màu tím lúc này đây tràn ngập trong men rượu, mông lung mờ mịt tựa như lạc vào trong sương mù.
Ngáp nhẹ một cái, Yae Miko câu lên ngón tay tinh xảo ngoắc ngoắc vài cái, trong miệng lẩm bẩm:
“Nhóc con, tới đây dẫn tỷ tỷ vào phòng nghỉ ngơi, tỷ tỷ thật là buồn ngủ nha.”
Takeo đảo mắt qua gò má ửng đỏ do say rượu của nàng, ngay lập tức vòng tay xuống người Yae Miko rồi nhấc bổng nàng lên, sau đó chậm rãi bước vào trong sảnh đường.
Đang định nói một cái gì đó, đột nhiên hắn cảm nhận được gương mặt của Yae Miko vùi sâu vào trong lồng ngực của mình, cơ thể nàng cuộn tròn lại, hơi thở bắt đầu nhẹ dần rồi chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Takeo cúi người quan sát lông mi của Yae Miko, rất dài và dày, mỗi lần đều rung động nhẹ nhàng theo từng hơi thở của nàng.
Cơ thể mềm mại không xương vô cùng ấm áp rúc vào người hắn tựa như một con thú nhỏ, mùi rượu sake thơm nồng cùng hương hoa anh đào quyến rũ quấn quanh chóp mũi làm cho người lưu luyến.
Thở ra một hơi thật dài, Takeo thu hồi lại ánh mắt, cái gương mặt mị quốc mị dân này chỉ sợ nhìn nhiều thêm một chút nữa cũng sẽ làm cho hắn phải trầm mê theo mất.
Đẩy ra cánh cửa phòng ngủ của Yae Miko, nhanh chóng đặt nàng xuống một cái giường gỗ tinh xảo rộng khoảng bốn năm mét được đặt ngay ngắn giữa căn phòng, vào lúc hắn định rời đi lại nghe được tiếng nói khe khẽ phát ra từ bên cạnh.
“Cảm ơn… ta… thật sự rất vui vẻ…”
“Saiguu… ngươi thấy chưa… ta sống rất tốt… không hề cô độc… trên đời này vẫn có một người luôn bên cạnh ta…”
“Bách quỷ dạ hành lần này… ta... sẽ kể cho các ngươi nghe… câu chuyện về một hồ ly yêu thích một con người nha…”
Cánh tay của Yae Miko quờ quạng trong không khí, không biết là vô tình hay cố ý mà rất chuẩn xác bắt vào ống tay áo của Takeo, thì thào nói:
“Takeo… đừng đi…. cùng ta về nhà… nhà của chúng ta…”
Nghe được những lời này của Yae Miko, Takeo như bị một cây búa tạ đập mạnh vào đầu làm cho choáng váng, nội tâm lập tức mềm nhũn ra, nắm tay siết lại thật chặt.
Hắn cứ như vậy đứng tại chỗ trầm tư thật lâu, sau đó mới xoay người lại ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa ngón tay ra vuốt thẳng đôi lông mày đang nhíu chặt của Yae Miko rồi nói:
“Ta sẽ không đi, ngủ ngon Yae tỷ tỷ, chúng ta đang ở nhà rồi.”
Ánh trăng bàng bạc len lỏi qua từng khung cửa chiếu rọi lên thân ảnh hai người ở trong căn phòng, lúc này đây chỉ còn lại tiếng hít thở đều đặn nhịp nhàng vang lên trong không gian.
. . .
Một đêm yên giấc bình an không hề xảy ra chuyện gì.
Đồng hồ sinh hoạt đúng giờ phát động, Takeo từ trong Cõi mộng tỉnh dậy, mở ra hai mắt.
Lạnh lẽo và ngột ngạt, một vệt sáng màu đỏ kỳ dị le lói ở sâu trong con ngươi của Takeo.
Một đêm này hắn lại hành tẩu khắp các giấc mơ trên toàn cõi Teyvat, chủ yếu là hấp thụ những ác mộng cùng với ảo tưởng quá mức hão huyền của một vài bộ phận sinh linh tinh thần không được bình thường cho lắm.
Lần sử dụng năng lực trái ác quỷ trước đó của Takeo đã ngốn sạch đống năng lượng trong mơ mà hắn tích luỹ trong vài năm, vì vậy hiện tại Takeo phải nhanh chóng thu thập lại nguồn năng lượng đã mất ấy, và cách nhanh nhất đó chính là ăn những cơn ác mộng.
Từ bên cạnh, Takeo cảm nhận được một cảm giác dễ chịu cùng thân nhiệt ấm áp đang ghé vào người mình, hắn khẽ nheo mắt lại hưởng thụ.
Khoan đã!
Dễ chịu?
Ấm áp?
Takeo bỗng chốc ngây ngẩn cả người, trần phòng ngủ quen thuộc bằng gỗ, xung quanh gian phòng thiết kế tinh xảo, chăn nệm bao phủ toàn thân?
Ngửi được mùi hương nhàn nhạt của hoa anh đào quanh quẩn trong không khí, bỗng nhiên một cánh tay trắng nõn tinh xảo vắt qua cổ Takeo làm cho hắn phải cứng ngắt quay đầu sang một bên.
Cách gương mặt Takeo khoảng một gang tay, một nữ nhân đang nghiêng người quay mặt về phía hắn, cánh tay chống đầu, đôi mắt màu tím hút hồn của nàng đang nhìn chằm chằm vào người nằm bên cạnh.
Mái tóc nhu thuận màu hồng mềm mại như tơ lụa xõa xuống che một bên vai, lông mi thật dài, mũi ngọc tinh xảo, cánh môi anh đào đỏ mọng, gương mặt kiều mị trắng nõn không một tì vết làm cho người ta lưu luyến không rời.
Takeo có chút đứng hình. Hắn… từ lúc nào lại trèo lên giường rồi, không phải tối qua còn ngồi kế bên mép giường nhắm mắt dưỡng thần sao?
Bàn tay Yae Miko bỗng nhiên duỗi ra, nhéo thật mạnh vào một bên má hắn, cảm giác ấm áp mềm mại vô cùng chân thật, sau đó chỉ thấy hai mắt nàng híp lại, khí chất điềm tĩnh trên người tiêu biến, khoé miệng dần nhếch lên nói:
“Ara, không phải là mơ nha~ Năm trăm năm qua chưa một kẻ nào dám trèo lên giường của ta mà ngủ, thế mà hôm nay lại bắt gặp được một tên, không biết là nên kinh hỷ hay kinh hãi đây?”
“Thế nào, ôm tỷ tỷ ngủ thoải mái chứ, có muốn… ôm lại lần nữa không?”
Takeo vô thức gật đầu một cái, sau đó sắc mặt liền tái mét. Hình như… hắn vừa mới mắc một sai lầm không thể cứu vãn.
Chậm rãi nâng người ngồi dậy, Yae Miko vỗ vỗ bả vai Takeo sau đó uyển chuyển xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Tuy nhiên vừa đi được vài bước, nàng đột nhiên quay đầu lại, khoé miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười hiểm ác, từ trong váy áo lấy ra một xấp ảnh phất phất trên tay khẽ nói:
“Nhóc con, thể lực không tệ đâu, tỷ tỷ đêm qua thế nhưng là vô cùng thoải mái đó nha~”
“Tuy nhiên sức khỏe rất quan trọng, lần sau đừng lao lực như vậy nữa.”
“Cưng nói thử xem, nếu như có tiểu hồ ly sẽ là nam hay nữ đây, đến lúc đó nên cho Ei hay Shogun làm mẹ nuôi đây nha~”
Nói xong nàng liền nghênh ngang rời đi, để lại Takeo đang vô thức duỗi tay ra đằng sau lưng.
Hắn cố gắng đuổi theo Yae Miko, muốn gọi tên nàng nhưng lời nói lại như bị mắc kẹt trong cổ họng, cánh tay vô lực kéo lấy vai của Yae Miko và rồi rơi dần vào trong hố sâu tuyệt vọng.
Bởi vì Takeo nhìn thấy một dấu vết đỏ chói ở trên cái cổ mảnh mai tinh xảo của nàng.
Ta trong sạch, hồ ly ác độc đừng có vu oan cho ta, đừng tưởng ta không nhìn thấy ngài vừa mới bấu vào cổ của mình, vả lại quần áo trên người ta còn chưa có cởi đâu!
. . .
Lúc này đây trong Tenshukaku, Raiden Shogun từ trong minh tưởng chậm rãi hé mở đôi mắt, đôi lông mày tinh xảo khẽ nhíu lại nói:
“Tại sao giờ này còn chưa tới, hắn ở đâu?”
Lôi điện lập lòe trong ánh mắt của nàng, Raiden Shogun vung tay lên một cái, không gian lập tức chia cắt làm hai, một cái thông đạo màu tím hiện ra trên mặt đất.
. . .
Trong khuôn viên Mạc Phủ, Sara đang dọc theo từng bậc thang bước vào đại sảnh đường, đột nhiên bàn chân của nàng giống như giẫm hụt vào trong không khí, sau đó cả cơ thể Sara lập tức biến mất trước mặt tất cả mọi người.
“Tất cả nghe lệnh! Kujou đại tướng bị kẻ địch tập kích, ngay lập tức triệu tập toàn bộ thám tử Mạc phủ cùng điều động tất cả lực lượng của Hiệp hội Tenryou!”
“Nhanh chóng tỏa ra truy tìm kẻ địch, giải cứu Kujou đại tướng!”
Các tướng lĩnh của Hiệp hội Tenryou đôi mắt như muốn nứt ra tràn đầy tơ máu phẫn nộ hét lên, Mạc phủ ngay lập tức tiến vào trạng thái phòng bị tuyệt đối.
. . .
“Hắn ở đâu?”
Sara còn chưa kịp hoàn hồn, một đạo giọng nữ lạnh lùng uy nghiêm đã vang lên bên tai nàng.
Quay đầu lại liền nhìn thấy Raiden Shogun đang từ trên không trung nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, một đôi tử nhãn đang nhìn Sara chằm chằm không nói lời nào.
Đối với thái độ lạnh nhạt lời ít ý nhiều của Raiden Shogun, Sara cũng đã rất quen thuộc liền cúi người cung kính nói:
“Bẩm báo Shogun đại nhân, từ lúc mặt trời mọc đến tận bây giờ, thần vẫn chưa từng nhìn thấy thân ảnh của sư phụ. Lần cuối cùng mà thần nhìn thấy sư phụ là vào buổi chiều ngày hôm trước.”
Raiden Shogun đôi mắt hơi khép lại, xoay người đi ra ngoài cửa Tenshukaku, ánh mắt dõi xuống Thành Inazuma hờ hững hỏi:
“Như vậy, lần cuối cùng ngươi gặp hắn là ở chỗ nào? Chiều hôm qua hắn làm những gì?”
Cơ thể Sara chợt run lên một cái, chiều hôm qua…. sư phụ hắn vừa tặng nàng một giỏ hoa, nhìn quanh Tenshukaku không thấy có bất kỳ bông hoa nào, chẳng lẽ sư phụ hắn quên tặng cho Shogun đại nhân?
Shogun đại nhân biết được chuyện này nên mới cố ý đem nàng tới đây tra hỏi sao? Có... có nên nói thật hay không? Nàng cũng không phải sư phụ có thể chịu được một đao của Shogun đại nhân mà còn có thể nhảy nhót tung tăng.
Đột nhiên một hình ảnh chợt lóe lên trong trí nhớ Sara, hôm qua sư phụ hắn thế nhưng còn cầm thêm một giỏ Hải Linh Chi nha, chẳng lẽ?
“Bẩm Shogun đại nhân, chiều hôm qua… sư phụ hắn có ghé qua nhà một lần rồi sau đó lại rời đi, lúc đó trên tay hắn cầm theo một giỏ hoa Hải Linh Chi. Thần suy đoán… có lẽ sư phụ hắn hiện tại đang ở trên Đền Narukami cùng Yae Miko đại nhân thảo luận về việc tổ chức “Lễ hội mùa hè”.”
‘Yae Miko đại nhân, xin lỗi, ta không gánh nổi lửa giận của Shogun đại nhân, đành phải nhờ ngài tới thay thế.’
“A.”
Raiden Shogun khẽ nhíu mày, thở ra một hơi nói:
“Lễ hội của phàm nhân, truy cầu niềm vui cùng hạnh phúc, trăm năm bất biến vẫn luôn như vậy. Nếu hắn đã có hứng thú vậy ta cũng nên trợ giúp hắn một chút. Ngươi có thể lui được rồi.”
Ầm.
Một đạo sấm sét xé toạc bầu trời, thân ảnh Raiden Shogun loé lên rồi biến mất, lôi điện nổ vang trong không khí hướng tới Đền Narukami.
Sara đứng tại chỗ nhìn theo đạo lôi điện trên bầu trời, thở dài một hơi rồi bước ra ngoài Tenshukaku, nhìn thấy hàng hàng binh sĩ đang xếp hàng chỉnh tề cùng với thám tử Mạc Phủ chạy loạn khắp nơi, đôi mắt lập tức trừng lớn.
“Chuyện gì… đang xảy ra thế này?”
. . .
“Nóng lòng muốn gặp tình nhân của mình đến thế cơ à?”
Dẫm lên từng bậc thang dẫn lên Đền Narukami, trong đầu Raiden Shogun bỗng nhiên vang lên một giọng nói, ngữ điệu có chút chế giễu hỏi nàng.
“Phải.”
Raiden Shogun hờ hững đáp lại, bước chân vẫn không dừng lại.
“Ngươi…”
Raiden Ei ở trong Nhất tâm tịnh thổ nghẹn đến đỏ mặt, nàng quên mất Shogun không hề biết nói dối, tất cả lời nói đều là lời thật lòng. Nội tâm vững chắc của Raiden Ei lại một lần nữa bị Raiden Shogun làm cho lung lay.
‘Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông sao?’
Không thể tìm được lý do để bắt bẻ Raiden Shogun, Raiden Ei đột nhiên nghiến răng phẫn nộ nói:
“Còn ả hồ ly gian xảo này nữa, ta cứ tưởng nàng sau này lớn lên sẽ trở thành loại tiên hồ khí chất siêu phàm thoát tục kia mà ta từng được chứng kiến. Ai ngờ nàng lại biến thành cái dạng này, rõ ràng là muốn giành nam nhân với ta.”
Raiden Shogun nghe Raiden Ei tức giận nói xấu Yae Miko liền đứng lại suy ngẫm một chút, sau đó lắc đầu phản bác lại:
“Không phải tại ngươi sau lần đó mỗi lần gặp hắn đều xấu hổ trốn trong Nhất tâm tịnh thổ sao. Nếu ngươi đã không dám gặp hắn, bị người c·ướp đi là chuyện sớm muộn.”
Raiden Ei gương mặt trở nên đỏ bừng, lắp bắp đáp trả:
“Còn, còn không phải tại ngươi lần đó hôn, hôn hắn sao! Làm ta mỗi lần sau đó đều không dám nhìn vào mắt hắn!”
“Đáng lẽ phải theo đúng quy trình trong Light novel, nam nữ chính dắt tay nhau dạo bước trên phố, đạp lên cánh hoa anh đào trên mặt đất, cùng nhau ăn hết tất cả quầy ăn vặt, sau đó cùng nhau ngắm pháo hoa rồi mới đến… đến cái đó!”
Raiden Shogun khẽ nhếch khóe miệng, lôi điện loé lên trong lòng bàn tay nàng rồi chợt tắt, lạnh nhạt nói:
“Ta không quan tâm đến quá trình, thứ ta cần là kết quả, ta và hắn trở thành tình nhân, như vậy là đủ.”
“Ngươi chậm chân, ngươi thua, hắn thuộc về ta.”
Raiden Ei lại một lần nữa á khẩu bất lực chống hai tay xuống mặt đất, nghiến răng tức giận hét lên:
“Cặn bã nam, ta ghét ngươi!”