Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Bắt Đầu Trở Thành Khách Khanh Của Tenshukaku

Chương 39: Beidou thư từ? Ningguang hiếu kỳ.




Chương 39: Beidou thư từ? Ningguang hiếu kỳ.

Thời gian trên lục địa Teyvat lúc nào cũng trôi qua rất nhanh, chỉ vừa mới đảo mắt một cái mà đã gần một tuần qua đi.

Tại trong khoảng thời gian này, Takeo mỗi ngày đều đi tới Tenshukaku trình diện với một người nào đó, tiếp đó cùng tu luyện một chỗ với Sara tại Mạc Phủ, rảnh rỗi thì đi tới Phòng trà Komore tìm Ayaka thảo luận một chút về sự tình tổ chức lễ hội, cuối cùng là chạy nhảy khắp nơi với Yoimiya.

Chỉ có duy nhất Đền Narukami là nơi mà Takeo không dám tiến vào, Yae Miko cũng xem Takeo như không khí, ngoảnh mặt làm ngơ không còn ngó ngàng gì đến hắn nữa.

Mỗi lần bước chân vào đền thờ Takeo đều sẽ bị các vu nữ đuổi khéo đi, đôi mắt của các nàng tràn ngập khinh thường cùng bất mãn nhìn hắn chằm chằm.

Nếu như có thể tóm tắt ánh mắt của tập thể vu nữ trong Đền Narukami trong một câu thì đại loại là như này:

'Cặn bã nam, dám tổn thương Yae Miko đại nhân, đi c·hết đi!'

Không chỉ vậy người dân Thành Inazuma còn thường xuyên nói to nói nhỏ sau lưng Takeo, cái gì mà “Vì hắn dám nhúng chàm Yae Miko đại nhân nên bị Raiden Shogun đại nhân phẫn nộ rút đao chém" rồi “Tenshukaku khách khanh là cẩu của Yae Miko đại nhân nhưng lại đi ăn máng khác nên bị đuổi ra khỏi Đền Narukami” cùng với rất nhiều tin đồn thất thiệt khác.

Bỏ qua những chuyện bát quái này, tiếp theo đó là chính sách bế quan toả cảng cuối cùng cũng đã được Raiden Shogun xoá bỏ, nàng dùng thần lực của mình xua tan đi toàn bộ mây đen cùng sấm chớp vĩnh cữu bao quanh Inazuma, không còn tự cô lập bản thân khỏi thế giới bên ngoài nữa.

Các thương đội sau khi nghe tin Inazuma mở cửa trở lại liền bắt đầu tấp nập từ bốn phương tám hướng tiến về, con đường mậu dịch và thương nghiệp của Inazuma chính thức được phát triển trở lại, không còn thông qua hình thức chợ đen lén lút như vài năm trước nữa.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, Ayato bận đến tối mặt tối mũi, dùng mọi phương pháp tới khống chế câu thông mậu dịch, cuối cùng cũng đạt được một vài thành quả khá khả quan. Chỉ có điều, hình như tóc của Ayato cũng đã rụng mất một vài cọng rồi...

. . .

Cùng lúc đó, tại một nơi cách rất xa Inazuma, nằm ở bờ bên kia lục địa, nơi đây chính là đô thành tập trung hết tất cả các ngành nghề thương mại trên toàn cõi Teyvat lại cùng một chỗ, quốc gia nổi tiếng tượng trưng cho tiền tài – Liyue.

Khác với Inazuma tôn thờ lý tưởng “Vĩnh hằng” hoặc vùng đất của sự “Tự do” ở Mondstadt, ở nơi này người ta chỉ nói về một thứ: “Khế ước”.

Vị thần của khế ước, Nham Vương Đế Quân được biết đến với tư cách là vị thần cổ xưa nhất của lục địa Teyvat, đồng thời cũng là người đã lập ra Liyue và trị vì nó cho đến thời điểm hiện tại.

Cũng chính Nham Vương Đế Quân đã quyết định tôn chỉ cho vùng đất này, tinh thần khế ước, vì thế mà các thương nhân của Liyue đều rất tôn trọng chữ “Tín”.

Nhờ vào uy tín xây dựng qua nhiều năm của mình, bọn họ trải rộng khắp nơi trên toàn bộ lục địa Teyvat, tích lũy cho Liyue một nguồn tài phú khổng lồ không cách nào tưởng tượng nổi.

Nếu nói Inazuma là một quốc gia bao gồm những hòn đảo nằm ở giữa lòng đại dương, vậy thì nơi này có những dãy núi đá cao vời vợi, đồng bằng rộng lớn cùng với những con sông quanh co nhộn nhịp tràn đầy sức sống.

Tại vùng đất trung tâm Cảng Liyue, người ta chỉ cần ngước lên bầu trời là có thể nhìn thấy được một tòa cung điện lộng lẫy đang bay lơ lửng ở trên không trung.

Toà cung điện này chính là tác phẩm để đời của Thiên Quyền Tinh – Quần Ngọc Các.

Nó tượng trưng cho thành tựu, phẩm giá, nỗ lực cũng như việc Thiên Quyền Tinh là người đứng đầu thương hội tại Cảng Liyue.

Thời điểm này ở bên trong Quần Ngọc Các, tại phòng làm việc riêng của Thiên Quyền Tinh, đắm chìm vào trong bầu không khí xa hoa và lộng lẫy của hàng loạt những món đồ mỹ nghệ vô cùng đắt tiền được trưng bày xung quanh, ở chính giữa căn phòng là một bóng người đang ngồi chống cằm tựa như đang suy nghĩ về một thứ gì đó.

Chỉ thấy nàng là một người phụ nữ cao gầy với làn da trắng nõn, gương mặt xinh đẹp không một tỳ vết, mái tóc màu bạch kim một nửa xõa dài đằng sau lưng, nửa còn lại được búi thành một cái nơ ở trên đầu.

Trên người nàng mặc một bộ xường xám duyên dáng sang trọng với hai đường xẻ dài đến bắp đùi ở hai bên, xung quanh cổ áo còn kèm theo một chiếc vòng cổ bằng lông thú vô cùng mềm mại, khí chất toàn thân toả ra cực kỳ nho nhã và tôn quý.



Tuy nhiên vào lúc này trên gương mặt xinh đẹp tinh xảo của nàng lại có chút khó hiểu nhìn xuống một kiện hàng được đặt ngay ngắn ở trước mặt, ngón tay gõ từng nhịp đều nhau xuống mặt bàn.

Sau một hồi suy tư, Ningguang mới nhẹ nhàng nhấc kiện hàng lên, chậm rãi xé mở phần giấy gói bên ngoài.

Ở bên trong kiện hàng là một phong thư cùng với một hộp quà được đóng gói rất tinh xảo.

“Beidou?”

Ningguang nhíu mày đọc dòng chữ người nhận được ghi ở trên phong thư, ánh mắt lóe lên tia hiếu kỳ lẩm bẩm:

“Thư của Beidou tại sao lại được gửi tới chỗ ta?”

Phong thư thì Ningguang cũng không hề hiếm lạ, chỉ có điều bức phong thư này phong cách thiết kế cũng không phải kiểu dáng của Liyue, Mondstadt hay Sumeru mà là đến từ một quốc gia cách rất xa nơi này.

Mở khóa ngăn kéo hộc tủ lấy ra một bức phong thư kiểu dáng tương tự, khóe miệng của Ningguang nhếch lên tạo thành một nụ cười nhạt nói:

“Inazuma? A, nghe nói nơi này mới vừa mở cửa trở lại, không nghĩ tới thế mà đã có người nhanh chóng câu thông đến như vậy rồi sao.”

Đôi mắt màu đỏ của nàng quan sát kỹ nét chữ ở trên bức phong thư, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc, lông mày khẽ nhăn lại thốt lên:

“Thú vị, người này… không đơn giản, chỉ là một con chữ nhưng lại sắc bén đến mức khiến người lạnh run. Beidou, lần này ngươi thế mà quen biết một kẻ rất nguy hiểm nha.”

Ningguang gõ mạnh tay xuống mặt bàn, ngay lập tức từ phía bên kia cánh cửa ba thư ký tâm phúc của nàng liền xuất hiện, cúi người cung kính nói:

“Ningguang đại nhân, xin hỏi ngài có việc gì cần phân phó?”

Ningguang nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, dõi mắt quan sát Nam Thập Tự đang đậu ở ngoài xa trên Cảng Liyue, sau đó gật đầu nói:

“Hiện tại nhanh chóng sắp xếp cho ta một phòng ăn ở Tân Nguyệt Hiên, sau đó mời thuyền trưởng Beidou đến dự tiệc, ta có một số chuyện cần phải thảo luận riêng với nàng.”

Nói rồi Ningguang chậm rãi đứng lên, trên tay cầm theo một phong thư cùng với một hộp quà đẩy cửa đi ra ngoài, trong ánh mắt lóe lên một tia phức tạp.

‘Ta cũng muốn biết người này là ai, tại sao… lại có chút bất an thế này.’

. . .

Trung tâm Cảng Liyue, đây là nơi tọa lạc của một trong ba nhà hàng cao cấp nhất Liyue: Tân Nguyệt Hiên.

Tại Liyue mặc dù có rất nhiều nhà hàng khác nhau cùng với nền ẩm thực đa dạng, tuy nhiên chỉ có ba nhà là nổi danh nhất: Lưu Ly Đình, Tân Nguyệt Hiên, Vạn Dân Đường.

Trong đó Lưu Ly Đình và Tân Nguyệt Hiên là nơi phục vụ cho các ông trùm thương nghiệp cũng như quan lại quyền quý tại Liyue.

Ngày hôm nay tại Tân Nguyệt Hiên, ở tại trung tâm tầng cao nhất là một gian phòng vô cùng xa hoa và lộng lẫy, tuy nhiên thường ngày không một người nào dám bước vào gian phòng này.

Bởi vì mọi người đều biết đây là gian phòng dành riêng cho người phụ nữ kia.



Lúc này đây ở bên trong gian phòng, tại một cái bàn tròn tràn đầy mỹ thực và rượu ngon còn có hai người ngồi đối diện nhau.

Nếu chỉ quan sát gương mặt của bọn họ thì hai người phụ nữ này đều là hai đại mỹ nhân, tuy nhiên ngoại hình cùng khí chất trên người cả hai lại khác biệt như trời và đất.

Người phụ nữ ngồi ở bên trái khoác trên mình một bộ xường xám màu trắng xen kẽ với những hoa văn màu vàng trải dài, người phụ nữ còn lại thì mặc một bộ xường xám màu đỏ, ở bên trong còn mang thêm một đồ bó sát người màu đen.

Một người khí chất toàn thân nho nhã tôn quý, người còn lại thì khí thế mạnh mẽ hào hùng.

Beidou nhấc lên một bình rượu uống từng ngụm thật lớn, chỉ trong chớp mắt bình rượu đã ngay lập tức trống rỗng, sau đó nàng liếc mắt nhìn Ningguang nói:

“Nói đi, lần này ngươi muốn biết tin tức về nơi nào? Hừ, mỗi lần ăn cơm với ngươi ta đều biết sẽ không có việc gì tốt.”

Phanh.

Đặt bình rượu rỗng xuống lại mặt bàn, Beidou ợ hơi một tiếng rồi lau khoé miệng, con mắt màu hồng ngọc của nàng lóe lên một tia nghi hoặc dò hỏi:

“Không muốn tin tức sao? Đừng nói là ngươi rảnh rỗi đến mức mời ta ăn một bữa nha? Là Ngọc Hành Tinh bên kia lại gây khó dễ cho ngươi à?”

Nhìn thấy Beidou tuỳ tuỳ tiện tiện hành xử trước mặt mình, Ningguang chỉ mỉm cười lắc đầu, động tác ưu nhã cầm lên một chén trà thổi vài cái, sau đó khẽ nhấp một ngụm trà rồi mới lên tiếng:

“Nhìn ngươi có vẻ rất cao hứng, là gặp chuyện gì vui vẻ trên biển sao?”



Khóe miệng của Beidou nhếch lên, nàng cười to một tiếng rồi cầm lên một bình rượu nữa, vừa uống vừa nói:

“Cũng không hẳn, chỉ là gặp được một tên nhóc thú vị mà thôi.”

Nghe vậy Ningguang liền đặt lại chén trà xuống lại mặt bàn, sau đó nàng dùng hai tay chống cằm mỉm cười hiếu kỳ hỏi:

“Là vậy sao? Không biết thuyền trưởng Beidou có nhã hứng chia sẻ cho ta một chút được hay không?”

Beidou nhíu mày nhìn Ningguang trong chốc lát rồi mới gật đầu, gương mặt tựa như chìm vào trong hồi ức vui vẻ nói:

“Nói cho ngươi cũng không sao, là một tên nhóc rất đặc biệt, mỗi lần nói chuyện với hắn tựa như bằng hữu lâu năm không gặp, vô cùng thư giãn. Mặc dù chỉ gặp mặt vài lần nhưng hắn lại có thể biết hết những sở thích cũng như tính cách ta. Ừm, ta rất thích cảm giác nói chuyện trên trời dưới đất với hắn, nhất là về những chuyến phiêu lưu trên biển của ta.”

Ningguang ngẩn người ra nghe Beidou nói, tên này… hôm nay có phải uống lộn thuốc hay không vậy? Làm sao lại vui vẻ như thiếu nữ mới lớn thế này?

Cẩn thận đánh giá thật kỹ Beidou ngồi ở trước mặt mình một lần nữa, Ningguang sau đó mới nở một nụ cười nhạt rồi nhịp từng ngón tay xuống mặt bàn nói:

“Có vẻ như ngươi rất yêu thích hắn nha, ta thật hiếu kỳ, là ngươi ở nơi nào gặp được hắn, Mondstadt? Liyue? Sumeru? Hay là… Inazuma?”

Ánh mắt của Beidou có chút khó chịu nhìn Ningguang, nàng đập mạnh bình rượu xuống mặt bàn lớn tiếng:

“Rốt cuộc hôm nay ngươi có ý gì? Tại sao lại cứ gặng hỏi chuyện đời tư của ta, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác làm ăn, ta không phải là cấp dưới của ngươi.”



Ningguang nhìn thấy Beidou tức giận cũng không phật ý, nàng cầm lên một cái tẩu thuốc sang trọng rồi hít nhẹ một hơi, chậm rãi ngửa đầu ra đằng sau thả ra một làn khói, sau đó mới tiếp tục lên tiếng:

“Không gặng hỏi không được, bởi vì một kiện hàng của ngươi thế mà lại lưu lạc sang tận Quần Ngọc Các của ta.”

Nhẹ nhàng cầm lên một cái phong thư cùng một hộp quà được đóng gói kỹ lưỡng đưa cho Beidou, Ningguang xoay tròn cái tẩu thuốc trên đầu ngón tay im lặng nhìn đối phương.

Beidou có hơi bất ngờ khi nhận lấy đồ vật từ trong tay Ningguang, liếc mắt nhìn thấy một bức phong thư đề tên mình trên đó, ánh mắt của nàng bỗng chốc tràn đầy ý cười.

Ningguang thu hết toàn bộ biểu cảm của Beidou vào trong tầm mắt, trong đầu bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ hão huyền.

Người này… chẳng lẽ là đang yêu đương sao? Nhận thư mà cũng có thể vui vẻ đến như vậy ư?

Ningguang tò mò nhìn qua phong thư trên tay Beidou, biết rằng đọc thư từ của người khác là rất bất lịch sự nhưng nàng lại không thể kiềm chế được sự hiếu kỳ đang ngày càng lớn trong nội tâm của mình.

Phải là loại đàn ông nào mới có thể đả động đến người phụ nữ kiêu căng khó thuần như Beidou đây?

Ningguang nhẹ nhàng đi đến sau lưng Beidou, hé mắt nhìn vào bức thư trên tay người bên cạnh, đôi mắt của nàng dần híp lại.

Đối với người nhận thư Beidou mà nói, nét chữ trong bức thư này làm cho nàng cảm thấy rất dễ chịu, mềm mại uyển chuyển như một dòng nước làm người thư thái.

Tuy nhiên đối với người ngoài như Ningguang, nàng chỉ cảm thấy rét lạnh tựa như bị một lưỡi kiếm sắc bén kề thẳng vào cổ, đầu óc trống rỗng quên luôn cả nội dung của bức thư mà mình vừa đọc.

Ningguang trầm mặc thật lâu, cuối cùng trở lại chỗ ngồi của mình, suy tư nhìn Beidou đang hưng phấn mở ra hộp quà trước mặt.

Từ nét chữ trên bức thư nàng cũng đã khái quát được tính cách của người viết bức thư này.

‘Người này rất nguy hiểm, đối với người thân hắn sẽ là một giấc mơ đem đến hạnh phúc cho họ, nhưng đối với kẻ địch thì hắn chính là cơn ác mộng khủng kh·iếp nhất. Một kẻ không nên dây dưa vào.’

Ho nhẹ một cái, Ningguang mỉm cười nhìn Beidou hỏi:

“Lại nói, Quần Ngọc Các của ta từ khi nào lại thành nơi nhận thư cho ngươi rồi?”

Gương mặt của Beidou có chút ửng đỏ nhìn sang Ningguang, sau đó nàng duỗi ngón tay cầm lên một viên san hô trân châu rồi đưa cho đối phương, cười to một tiếng nói:

“Ha ha, ngươi cũng biết ta thường xuyên lênh đênh trên biển không có địa chỉ cố định, vì vậy đành phải sử dụng địa chỉ của Quần Ngọc Các đưa cho hắn. Đây là phí dịch vụ, lần sau nếu hắn gửi thư tới xin hãy bảo quản nó cho ta.”

Ningguang nhận lấy viên san hô trân châu từ trong tay Beidou, quan sát thật kỹ viên trân châu ở trong lòng bàn tay, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên bâng quơ hỏi:

“Viên trân châu này giá trị cũng không nhỏ đâu, không biết là công tử thế gia nào lại chịu chi nhiều tiền đến như vậy mua một bộ 20 viên cho ngươi đây?”

Beidou chậm rãi đóng nắp hộp trân châu lại, bàn tay sờ cằm một chút rồi gật gù trả lời:

“Hắn là Tenshukaku khách khanh, đương nhiên là không thiếu tiền rồi, rượu lần trước mà hắn đem đến cho ta đều là loại thượng phẩm.”



Khóe mắt của Ningguang co giật một cái, cánh tay vừa định cầm chén trà lên liền khựng lại, mỉm cười nhìn Beidou hỏi lại một lần nữa:

“Ngươi… vừa mới nói hắn là ai?”