Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Bắt Đầu Trở Thành Khách Khanh Của Tenshukaku

Chương 20: Hùng sư cho dù ngủ cũng sẽ lộ răng nanh.




Chương 20: Hùng sư cho dù ngủ cũng sẽ lộ răng nanh.

Xử lý xong đám binh lính Fatui, Takeo lúc này đang ngồi suy tư một mình trong khoang thuyền.

‘Fatui người xử lý nợ cùng quân tiên phong Fatui cũng đã đồng thời xuất hiện rồi sao? Nói như vậy bánh xe vận mệnh cũng sắp bắt đầu lăn bánh rồi, không biết Người lữ hành trong thế giới này sẽ là anh trai hay em gái đây?’

Đi từng bước chậm rãi ra khỏi khoang thuyền, nhìn kỹ xung quanh một chút xem có thứ gì đáng giá còn sót lại hay không, Takeo sau đó mới dẫm từng bước vọt lên không trung.

Bay lên đến một độ cao nhất định Takeo mới dừng lại, cánh tay phải của hắn biến thành một màu đen sáng bóng, sau đó vung tay đấm thẳng về hướng chiếc thuyền của quân Fatui đang ở bên dưới.

Oành.

Tựa như một khẩu pháo không khí, Haki vũ trang cùng với sức mạnh cơ bắp thuần tuý tạo ra một v·ụ n·ổ khổng lồ đánh thẳng vào chiếc thuyền, không gian cũng bị bẻ cong dưới sự tác động của cú đấm này.

Một cây cột không khí hình trụ giáng xuống xé rách không khí, chấn động từ v·ụ n·ổ làm nước biển bị ép văng lên cao vài trăm mét, mặt biển thì bị đục thành một cái hố nước cực kỳ sâu, sau đó nước biển dần dần tràn vào biến thành một cái vòng xoáy cuồng bạo.

Chiếc thuyền giờ đây đã bị Takeo nghiền nát thành từng mảnh vụn, sau đó bị xoáy nước cuốn trôi rồi kéo sâu xuống dưới lòng đại dương.

Chờ đợi một lúc cho đến khi mặt biển dần yên tĩnh trở lại, Takeo sau đó mới chậm rãi xoay người rời đi.

. . .

Phi hành được một quãng thời gian ngắn trên bầu trời, Takeo thế mà vừa vặn gặp được Sara cũng đang bay đến ở phía đối diện.

Nhìn thấy thân ảnh Takeo, Sara nhanh chóng bay đến trước mặt hắn, ánh mắt có chút khẩn trương nhìn Takeo hỏi:

“Sư phụ, ngài đã giải quyết hết mấy tên chuột nhắt núp trong bóng tối kia rồi sao?”

Nhìn thấy ánh mắt của Sara, Takeo gật đầu nhìn nàng nói:

“Đúng vậy, quả nhiên như ta dự đoán, những tên này đến từ lãnh địa phía bên kia. Đảo Narukami đã bị ta quét sạch toàn bộ, không thể nào xuất hiện thêm được một tên nào cả.”

“À phải, còn những tên đang ẩn nấp trong khu rừng Chinju thì sao? Sara đã xử lý hết những gã đó chưa?”

Sara ánh mắt có chút phức tạp nhìn Takeo, nàng muốn cảnh báo cho hắn biết về Ayaka, nhưng đến cuối cùng vẫn kìm lại được.

Ở sau lưng phá hư quan hệ của người khác không phải phong cách của nàng, Sara sẽ ở trước mặt Takeo vạch trần ra bộ mặt thật của Ayaka, đây mới là phong cách của nàng.

“Vâng sư phụ, tuy nhiên cũng không phải ta ra tay mà là nhà Kamisato ra tay, bọn hắn định á·m s·át đại tiểu thư nhà Kamisato nhưng không thành, cuối cùng đã bị phản sát dẫn đến toàn diệt rồi.”

Takeo có chút nhướng lông mày nghe Sara báo cáo lại, tuy nhiên sau đó liền lắc đầu thở dài nói:

“Ai, đứa nhỏ này, chẳng phải ta đã dẫn nàng vào trong nhà rồi sao, tại sao lại còn chạy ra ngoài đi vào trong khu rừng Chinju làm cái gì.”

Sara có chút bực bội nhìn Takeo, tại sao ngày thường biết trước biết sau như vậy, thế mà lúc này đây lại đần độn đến mức không nhìn ra gương mặt thật của Ayaka, lại còn cho rằng nàng lúc nào cũng là một tiểu thư khuê các cần được bảo vệ. Tên này rốt cuộc là ngu thật hay giả ngu đây!?

Takeo tất nhiên từ sâu trong tiềm thức luôn mặc định Ayaka là một đứa nhỏ thiện lương vô hại. Từ nhỏ đến lớn hắn đều luôn nhìn nàng theo cách đó, vì vậy cho nên Takeo không thể nào đứng ở trên góc nhìn của Sara đến quan sát Ayaka được.



Nhìn thấy Sara ánh mắt khó chịu nhìn mình, Takeo bỗng nhiên có chút chột dạ nhẹ giọng hỏi:

“Nhìn ngươi… có vẻ rất tức giận? Vẫn là vì câu nói hồi chiều sao? Ta thật sự không có cố ý, Sara lúc nào cũng là thiếu nữ tốt nhất trong mắt ta.”

Nghe Takeo nhấc lên cái này Sara đã giận nay lại càng thêm giận, ngữ khí lạnh lùng nói:

“Không có gì, ta chỉ bỗng nhiên nghĩ tới một tên đần độn nào đó bị người lừa gạt mà thôi, đến lúc hắn phát hiện ra mình bị lừa không biết sẽ có phản ứng như thế nào đây?”

Takeo mờ mịt nhìn Sara nói bóng nói gió, vừa định vươn tay ra kéo lấy bàn tay nàng, Sara đã nhanh chóng dịch chuyển ra đằng sau, một đạo ấn ký lôi điện lập tức p·hát n·ổ đánh xuống người Takeo.

“Thật xin lỗi sư phụ, hôm nay ta có chút mệt mỏi, hiện tại xin phép được cáo từ.”

‘Kamisato Ayaka, kỹ thuật diễn rất xuất sắc, tuy nhiên cũng chỉ có thể lừa được tên đần trước mặt này mà thôi, ta đã nhìn thấu bộ mặt thật của ngươi.’

Nói rồi Sara lập tức xoay người rời đi, chỉ trong chớp mắt nàng đã biến thành một đạo tia chớp ở cuối đường chân trời, chỉ để lại sau lưng Takeo vừa bị sét đánh đang đứng ngơ ngác nhìn theo.

‘Sara nàng… chẳng lẽ đã đến thời kỳ phản nghịch rồi sao? Tâm lý thiếu nữ thật khó hiểu.’

. . .

Cảng Ritou, một thân ảnh đang ung dung ngồi gác chân trên thành thuyền, ngửa đầu ra đằng sau uống ừng ực từng ngụm rượu, ánh trăng bàng bạc phản chiếu xuống thân thể của nàng càng làm nổi bật lên từng đường cong quyến rũ mê người.

Cộp.

Đặt bình rượu trống rỗng xuống thành thuyền, nàng bỗng nhiên nhếch miệng cười một tiếng, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía sau lưng, giọng nói tràn đầy hứng khởi vang lên:

“Ha ha! Tiểu tử, đến rồi sao?”

“Beidou đại tỷ, buổi tối tốt lành. Có vẻ như ngài cũng đang rất tận hưởng khoảng thời gian một mình này nhỉ?”.

Một đạo âm thanh lười biếng vang lên sau lưng Beidou, từ trong bóng tối một thân ảnh đang chậm rãi đi đến.

Beidou lập tức xoay người nhảy xuống mặt đất, vòng cánh tay qua cổ Takeo rồi lôi kéo hắn đi lên trên thuyền, cười to rồi nói:

“Ha ha, không tệ! Tên tiểu tử tóc vàng kia thế mà kiếm cho ta không ít rượu ngon đâu. Đến đây, cùng uống với đại tỷ một chén, mấy tên tiểu tử trên thuyền này tửu lượng quá kém, chỉ vài chén đã say ngoắc ngoải rồi.”

Nói rồi Beidou kéo Takeo lên trên thành thuyền rồi ngồi xuống, cầm lên một bình rượu to dưới chân, rót đầy vào hai cái chén lớn rồi đưa cho hắn, mỉm cười nói:

“Mời.”

Takeo cũng gật đầu cầm lấy cái chén rồi ngửa đầu một hơi uống hết, gật gù cảm khái:

“Rượu ngon, dưới đêm trăng đẹp như thế này cùng thưởng rượu với một mỹ nhân tuyệt thế thì còn gì bằng.”

“Sàng tiền minh nguyệt quang

Nghi thị địa thượng sương



Cử đầu vọng bắc đẩu

Đê đầu tư giai nhân.”

Beidou nghe được Takeo nói liền khựng lại một chút, chén rượu trên tay dừng lại giữa không trung, sau đó chỉ nghe nàng cười to một tiếng:

“Ha ha, tiểu tử ngươi say rồi sao? Chỉ là uống rượu cần gì phải xuất khẩu thành thơ như thế.”

Takeo nhìn xuống chén rượu trống rỗng trong tay mình, ánh mắt đậm ý cười, khóe mắt có chút nhấp nháy nói:

“Có lẽ.”

Gật gù cầm lên bình rượu đổ đầy chén, Takeo nhìn thẳng vào mắt Beidou rồi tiếp tục mở miệng:

“Ly nguyệt hữu giai nhân,

Tuyệt thế nhi độc lập.

Nhất cố khuynh nhân thành,

Tái cố khuynh nhân quốc.

Ninh bất tri, khuynh thành dữ khuynh quốc,

Giai nhân nan tái đắc.”

Mặc dù mấy câu thơ này dùng để hình dung Beidou không hề thích hợp một chút nào, nhưng Takeo chủ yếu là đang muốn trêu chọc nàng một chút, vì vậy cho nên mới lựa chọn bài thơ này.

Quả nhiên Beidou lúc này đây cũng đã không thể chịu nổi, nàng nhanh chóng cầm lên một bình rượu thẳng tay dốc vào trong miệng Takeo, ngăn không cho hắn mở miệng ra nói thêm một câu nào nữa.

“A, im… im miệng tiểu tử! Ngươi lại dám đùa giỡn ta! Ngươi dám nói một câu nữa ta liền ngay lập tức quăng ngươi ra khỏi thuyền!”

“Ặc.”

Ho sặc sụa Takeo chỉ biết vẫy tay đầu hàng, ánh mắt vô tội nhìn Beidou:

“Beidou đại tỷ, ta sai rồi, mau dừng tay nếu không ta sẽ c·hết mất.”

Beidou khoanh tay lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm hắn không nói lời nào. Tuy nhiên nếu để ý kỹ sẽ thấy hai bên vành tai của nàng cũng đã ửng đỏ lên.

“Tiểu tử ngươi giỏi lắm, suốt những năm qua ngoại trừ tên Ningguang kia, ngươi chính là kẻ thứ hai dám nói năng với ta như vậy.”

Takeo tỏ vẻ hoảng hốt một chút rồi lại tựa hồ điếc không sợ súng, mỉm cười nhìn nàng nói:



“Đùa giỡn? Không Beidou đại tỷ, ta chỉ đang bộc lộ tiếng lòng của bản thân mà thôi. Đời có mấy khi gặp được vị giai nhân tuyệt thế như vậy, nếu như có thể kết chặt mối giao tình này thì còn gì hạnh phúc bằng.”

Beidou nhướng mày nhìn Takeo rồi bước đến trước mặt hắn, tiếng giày cao gót gõ lộp cộp từng tiếng lên trên sàn tàu.

Bốp.

Cúi người xuống nhìn Takeo, bàn tay phải đập vào thành thuyền gần sát gương mặt của hắn, Beidou một tay chống nạnh, phần trên cơ thể sà xuống kéo gần khoảng cách với người phía dưới.

Gương mặt của hai người cách nhau khoảng một gang tay, nàng nhếch khóe miệng, trên người bắt đầu tỏa ra luồng khí tức áp bách mạnh mẽ, giọng nói trầm ấm tràn đầy từ tính vang lên bên tai hắn:

“Thì ra… đây là cách mà Takeo khách khanh luôn dùng để đối xử với nữ nhân sao? Một tên nam nhân tràn đầy sắc tâm cùng sắc đảm, hửm?”

Takeo vẻ mặt tựa như không có gì bất ngờ nhìn Beidou, bình thản uống một ngụm rượu, nở một nụ cười tiêu chuẩn đối phó với nàng:

“Có vẻ như Beidou đại tỷ đã nghe ngóng hết tình báo về ta từ nhà Kamisato rồi sao? Ai, nếu như vậy thì ta cũng không còn có thể giả vờ nữa rồi.”

Beidou nghe vậy nụ cười trên mặt càng tươi, cầm lấy một bình rượu ngửa đầu uống rồi nhìn xuống Takeo, ánh mắt hừng hực như lửa:

“Hùng sư cho dù ngủ cũng sẽ lộ răng nanh, tiểu tử, ngươi mặc dù che giấu rất kỹ nhưng ta có thể ngửi được nó rất rõ ràng. Kẻ mạnh cho dù giả trang như thế nào đi chăng nữa vẫn sẽ là kẻ mạnh, ngươi càng che giấu, khí tức lộ ra càng nguy hiểm.”

Takeo bỏ chén rượu trên tay xuống bất đắc dĩ nhìn Beidou nói:

“Beidou đại tỷ không cần đề phòng ta như thế, ta nghe được từ nhà Kamisato ngày mai Nam Thập Tự sẽ rời đi Inazuma, cho nên tối nay đến đây chỉ là muốn nói lời tạm biệt mà thôi. Beidou đại tỷ cũng không phải mối nguy hại cho Inazuma, thậm chí còn trợ giúp cho thương nghiệp của nó phát triển, ta vẫn còn nợ ngài một lời cảm tạ đây.”

Beidou ồ lên, hai bàn tay nắm vào nhau, khớp xương vang lên từng tiếng răng rắc, mỉm cười nói:

“Giả vờ hay không cũng không quan trọng, hiện tại ta lại càng có hứng thú với ngươi hơn. Ta từ sau khi chém g·iết Hải Sơn cự thú đến bây giờ còn chưa từng gặp qua người nào có khí tức đáng sợ như vậy. Đến đây tiểu tử, trêu đùa Beidou ta cái giá phải trả thế nhưng là không hề rẻ một chút nào đâu.”

Takeo im lặng nhìn nàng một chút, sau đó thân ảnh liền loé lên, tựa như một đạo lưu tinh lao thẳng đến trước mặt Beidou.

“Cái-“

Không để cho Beidou kịp phản ứng, hắn đã vòng qua eo của nàng rồi nhấc bổng cả người lên, đạp chân vào không khí bay v·út lên bầu trời.

Cho đến khi Beidou kịp nhận thức lại, cả hai đã ở đặt chân trên một hòn đảo hoang giữa lòng đại dương, không còn nhìn thấy được hình ảnh bến cảng Ritou với con thuyền Nam Thập Tự ở đâu cả.

Hít vào một ngụm khí lạnh, Beidou ánh mắt có chút phức tạp nhìn Takeo nói:

“Tiểu tử, quả nhiên ngươi là kẻ đáng sợ nhất ta từng gặp.”

Takeo từ trong cái túi đeo sau lưng lấy ra thanh đại kiếm mà Beidou thường dùng rồi tri kỷ đưa cho nàng, miệng mỉm cười đáp lại:

“Xin đừng nhìn ta như vậy, ta chỉ là không muốn phá hư Nam Thập Tự yêu quý của Beidou đại tỷ cho nên mới đem ngài ra đây mà thôi, ở đây sẽ không ai quấy rầy chúng ta không phải sao?”

Nhận lấy đại kiếm từ tay Takeo, Beidou có chút bất ngờ rồi mỉm cười thật tươi nhìn hắn nói:

“Hô, còn chuẩn bị cả v·ũ k·hí cho ta, tiểu tử ngươi thật là chu đáo.”

Oành.

Cầm lên thanh đại kiếm, Beidou vung vẩy một hồi rồi chém thẳng nó xuống mặt đất, một cái rãnh sâu hoắm dài đến vài mét xuất hiện.

“Đến đây tiểu tử, để cho ta cảm nhận được kẻ có thể sánh ngang với Thần linh trong miệng quản gia nhà Kamisato đến tột cùng là như thế nào!”