Chương 19: Mặt trái của Kamisato Ayaka, Kujou Sara bắt đầu cảnh giác.
Dạo bước trong khu rừng Chinju, Ayaka bước từng bước lên một ngọn đồi quen thuộc, đây là nơi nàng thường xuyên tập luyện khiêu vũ. Lựa chọn nơi này là vì Ayaka không muốn cho ai nhìn thấy được điệu múa đặc biệt này của mình, vì nó chỉ dành riêng cho một người mà thôi.
Tuy nhiên tối nay lại có khách không mời mà đến cắt ngang điệu múa của nàng.
Từ trong bóng tối sáu thân ảnh mặc áo choàng màu đen che khuất cơ thể hiện lên, trên mặt mang theo mặt nạ lạnh lùng nhìn thiếu nữ đang đứng ở trên đỉnh đồi trước mặt.
Ngạc nhiên thay, ngay khi bọn hắn vừa tiếp cận ngọn đồi, người ở trên đồi đã xoay người lại mỉm cười nhìn bọn hắn.
“Ta cứ nghĩ là người nào lại dám theo dõi Takeo đại nhân trong mấy tuần qua, thì ra là các vị, lần đầu gặp mặt những vị khách đến từ phương xa.”
Từ trong đám người một gã nam nhân to lớn đứng ra, có vẻ như là chỉ huy của tiểu đội lần này, lạnh lùng nhìn thiếu nữ trước mặt nói:
“Kamisato Ayaka hôm nay ngươi phải c·hết ở đây.”
Nghe được lời nói như vậy nhưng Ayaka vẫn mỉm cười ôn nhu nhìn người trước mặt, nhẹ giọng đáp lại:
“Mặc dù Takeo đại nhân nói rằng đã quét sạch gần hết các vị trên hòn đảo này, vậy mà không ngờ tới tối nay lại cho ta một cái kinh hỉ như vậy đâu.”
“Hắn dám phá hư kế hoạch của Nữ hoàng bệ hạ, tội đáng muôn c·hết. Bọn ta có lẽ không thể g·iết được hắn, nhưng g·iết c·hết ngươi thì vẫn có thể. Không bao lâu nữa Quan chấp hành đại nhân sẽ đích thân đến c·hặt đ·ầu hắn xuống-”
Phập.
Chưa kịp để cho gã chỉ huy dứt lời, một thanh kiếm đã đâm xuyên qua ngực hắn, máu tươi chảy xuôi theo lưỡi kiếm nhỏ tí tách xuống mặt đất.
“Ngươi-“
Hắn trợn mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy thân ảnh trên ngọn đồi đang dần tan biến, hoá thành từng cánh hoa băng tung bay trong không khí.
“Nếu Takeo đại nhân đã không thể dọn sạch hết các vị, vậy thì để Ayaka đến trợ giúp hắn đi.”
Giọng nói ôn nhu từ sau lưng gã chỉ huy vang lên, tuy nhiên vào thời điểm này nó lại không khác gì một hồi chuông báo tử bên tai hắn cả.
Xoẹt.
Ayaka đặt cánh tay của mình bên dưới sống kiếm, sau đó dùng sức đẩy mạnh một cái, lưỡi kiếm nương theo lực tác động lập tức hướng lên chia phần trên cơ thể của kẻ xấu số làm hai nửa, từ ngực cho tới đỉnh đầu đều bị chẻ đôi, máu tươi bắn xối xả lên không trung rồi lại đông cứng lại thành một cột băng màu đỏ lấp lánh dưới ánh trăng.
Tàn nhẫn, lăng lệ, b·ạo l·ực, đây hoàn toàn không phải là loại kiếm thuật ưu nhã mỹ lệ mà đại tiểu thư nhà Kamisato dùng hằng ngày để tránh làm b·ị t·hương người khác. Kiếm thuật này nàng chỉ dùng cho một mục đích duy nhất, g·iết người.
“Thật là, ta hiện tại rất tức giận, điệu múa này vẫn còn chưa có hoàn thiện đâu, ngay cả Takeo đại nhân cũng không được xem qua, vậy mà lại bị các vị nhìn thấy mất rồi.”
Ayaka ôn nhu mỉm cười nhìn xung quanh, nhiệt độ không khí ngay lập tức hạ xuống âm độ, băng tinh bắt đầu ngưng kết trong không khí.
“Ngươi!? Giết, mau g·iết nàng!”
Quan chấp hành phái bọn hắn là tiểu đội tinh nhuệ nhất tới đây để thủ tiêu Ayaka, vậy mà giờ đây chưa kịp ra tay tiểu đội trưởng đã t·hiệt m·ạng, thật không thể tin nổi!
Delusion bên hông sáng lên, năm gã lính Fatui ngay lập tức nhảy đến công kích Ayaka từ các phía khác nhau.
Tuy nhiên khi lưỡi dao còn chưa kịp chạm vào thiếu nữ, chỉ thấy cơ thể của nàng trong nháy mắt đã tan rã thành từng cánh hoa băng, sau đó lướt qua bọn hắn rồi xâm nhập vào trong lòng đất.
“Người đâu?”
Năm tên lính Fatui nhíu mày, thế mà hoàn toàn không cảm nhận được khí tức của Ayaka đâu cả, tựa như nàng đã biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này.
Nhìn xuống năm vết chém sâu hoắm trên mặt đất, gã phó chỉ huy nuốt nước miếng một cái, hít vào một hơi khí lạnh.
‘Ta vừa nãy nhìn thấy nàng tan rã thành bông tuyết rơi xuống đất, chẳng lẽ?’
“Ngay lập tức tạo thành đội hình, chú ý mặt đất dưới chân!”
Gã phó chỉ huy gằn giọng, sau đó năm người nhanh chóng tựa lưng vào nhau tạo thành một đội hình tác chiến không một góc c·hết, Delusion trên hông phát sáng liên tục, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm xuống mặt đất xung quanh.
Đúng lúc này, một đạo âm thanh ôn nhu nhẹ nhàng vang lên.
“Trường phái Kamisato: Khiêu vũ đi, Hyouka.”
Một cái ấn ký hoa tuyết hiện lên trên mặt đất, sau đó bắt đầu bành trướng ra khắp xung quanh, từ dưới lòng đất một cỗ lực lượng băng nguyên tố khổng lồ lập tức bốc lên đông cứng toàn bộ năm gã lính Fatui, băng tinh tràn ngập khắp không gian.
Ở chính giữa ấn ký hoa tuyết, hơi lạnh ngưng kết thành một dải những cánh hoa băng nhảy vọt lên giữa không trung, sau đó hóa thành thân ảnh của một thiếu nữ. Nàng đứng đó khiêu vũ dưới bầu trời đêm, đẹp đẽ làm say lòng người nhưng lại ẩn tàng trong đó c·hết chóc đến cực điểm.
“Trường phái Kamisato: Soumetsu.”
Thanh kiếm của Ayaka ngay lập tức phát sáng rực rỡ rồi tan biến thành từng cánh hoa anh đào tản mát trong không khí, trên tay nàng giờ đây là một cái quạt có màu vàng và xanh hải quân yêu thích mà mình thường dùng cho những buổi tiệc trà.
Từ trên cái quạt một vòng xoáy băng nguyên tố cuồng bạo bắt đầu ngưng tụ, Ayaka ánh mắt lạnh lùng phất tay một cái, một cơn bão tuyết khổng lồ ập tới trước mặt đám lính Fatui.
Oành.
Cơn bão tuyết hoa lệ và duy mỹ đến mức không thể diễn tả thành lời, tuy nhiên lúc này đây đối với những tên lính Fatui, bọn hắn chỉ cảm nhận được khí tức t·ử v·ong đang tràn ngập khắp cơ thể.
Không kịp rên lên một tiếng nào, hàng ngàn những cánh hoa sắt bén như dao nhọn đã điên cuồng xé nát cơ thể của những tên lính Fatui, róc ra từng lớp da thịt, cắn nuốt những thớ cơ bắp, nghiền nát xương cốt rồi rút cạn máu huyết trong cơ thể bọn chúng cho đến khi không còn lại thứ gì trên đời cả.
Băng nguyên tố càn quét bừa bãi khắp nơi, khắp không gian chỉ còn lại một màu trắng như tuyết.
Từng cỗ sương máu bốc lên rồi sau đó bị băng nguyên tố đông kết lại, cuối cùng bị cơn bão tuyết tàn bạo nghiền nhỏ thành những mảnh băng tinh màu đỏ lấp lánh bay trong không khí.
Cho đến khi cơn bão tuyết khổng lồ qua đi, mặt đất đã bị cày nát thành một mảnh bình nguyên, một cái hố rộng hơn 30 mét xuất hiện, băng nguyên tố ngưng kết toàn bộ mặt đất, liếc mắt đi chỗ nào cũng đều thấy hàn băng đông cứng ở khắp mọi nơi, từng cây đại thụ gãy nát cùng trốc gốc bị thổi bay đi văng lăn lóc xung quanh.
Ayaka đứng ở đằng xa liếc mắt nhìn qua bãi chiến trường băng giá trước mặt, nàng chậm rãi gấp lại cái quạt trong tay rồi vuốt ve viên Vision của mình, giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
“Mau đem chuyện này báo cáo lại cho huynh trưởng, ta sẽ tiếp tục tuần tra xung quanh khu vực này, đề phòng có kẻ tiếp tục đột nhập vào lãnh địa nhà Kamisato.”
Lời nói vừa dứt hàng loạt thân ảnh đã ngay lập tức nhảy xuống sau lưng nàng, trên người mặc trang phục của shinobi quỳ một chân xuống nói:
“Tuân mệnh, đại tiểu thư.”
Những người này dĩ nhiên là đến từ tổ chức Shuumatsuban dưới quyền Hiệp hội Yashiro, chuyên phụ trách những hoạt động ngầm ở Inazuma.
Mười người đang quỳ này đều là những thành viên tinh nhuệ nhất được Ayato cắt cử riêng để bảo vệ Ayaka. Tuy nhiên theo như những gì mà bọn họ nhìn thấy trước mắt, với thực lực của đại tiểu thư hiện tại thì người cần được bảo vệ phải là kẻ địch của nàng mới đúng.
Xoạt.
Hàng loạt thân ảnh sau lưng Ayaka ngay lập tức tiêu thất, tựa như hòa mình vào trong màn đêm, chỉ còn dư lại một thiếu nữ đứng lẻ loi trong đêm tối.
Cầm lên thanh kiếm của mình, Ayaka nhìn vào hình ảnh phản chiếu của nàng trên thân kiếm, vẫn là một gương mặt tuyệt mỹ như ngày nào, tuy nhiên đôi mắt to tròn trong veo mọi ngày đã biến mất, chỉ còn dư lại sự lạnh lẽo không hề có một tia cảm tình.
‘Kiếm thuật là hiện thân của sự tôn nghiêm và thể hiện ý chí sắc bén.’
‘Người cầm kiếm phải có trái tim trong sáng và tĩnh lặng.’
‘Khi xuất kiếm phải nhanh như sấm, lạnh như băng.’
‘Làm chủ thanh kiếm của mình, một đòn quyết định thắng thua, không ai có thể ngăn cản.’
“Loại kiếm thuật này của ta tuyệt đối không thể để cho Takeo đại nhân trông thấy được, ta phải mãi mãi là một Kamisato Ayaka tài đức mỹ mạo song toàn trong mắt hắn, kiếm thuật của ta trong mắt hắn phải thật ưu nhã mỹ lệ, không hề sức có sát thương.”
Nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm rồi chậm rãi tra kiếm vào lại trong bao, Ayaka tiếp tục cất bước trong cánh rừng Chinju, không biết từ lúc nào hai khoé miệng của nàng đã nhếch lên tạo thành một nụ cười vô cùng ôn nhu.
‘Tuy nhiên, nếu như Takeo đại nhân biết được, chắc hẳn… ngài sẽ không bỏ rơi Ayaka đâu, phải không? Ayaka sẽ luôn ở bên cạnh ngài, ngài sẽ không ghét bỏ ta đâu, phải không? Chúng ta sẽ luôn mãi mãi ở bên nhau, phải không, Takeo đại nhân?’
. . .
Trên bầu trời, cách xa nơi Ayaka vừa đứng, một thân ảnh đang ẩn nấp trong bóng đêm quan sát mặt đất, ở sau lưng nàng hiện ra bốn cái cánh đen tuyền, hai chân đạp không mà đứng.
‘Quả nhiên như ta dự đoán, người này rất nguy hiểm.’
‘Sư phụ, ngài tốt nhất nên tránh ra nàng ra, nàng… không hề giống với vẻ ngoài mà mình thể hiện ra đâu.’
‘Kamisato Ayaka, ngươi tốt nhất đừng nên đánh chủ ý lên sư phụ, hắn… phải là của ta.’
Nói rồi thân ảnh đạp vào không khí một cái rồi bay v·út đi, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành một đạo tia chớp hướng về phía lãnh địa nhà Kujou.
. . .
Trên mặt biển, một con thuyền ẩn nấp trong màn sương đang từ từ di chuyển từ Đảo Narukami đến Đảo Watatsumi, trên thuyền hiện tại đang có hơn chục thân ảnh ngồi ở bên trong khoang thuyền, nghị luận về một thứ gì đó.
“Chậc, cuối cùng vẫn thất bại sao? Không nghĩ tới đội trưởng Friedrich vậy mà cũng thất thủ? Rốt cuộc tình báo trên hòn đảo kia có chính xác không vậy?”
Trong đám người một gã nam nhân tóc vàng đeo mặt nạ đập mạnh tay xuống mặt bàn làm cho cái bàn rung lắc dữ dội, gằn giọng nói:
“Tất cả là do tên ngu xuẩn phụ trách đảo Narukami kia, nếu không hiện tại kế hoạch của chúng ta đã đi được phân nửa đoạn đường rồi.”
“Hợp tác với một gã nguy hiểm như vậy nhưng lại không hề chịu tìm hiểu một chút tình báo nào về hắn. Chúng ta ngay tại đảo Watatsumi còn nghe tên hắn như sấm bên tai, vậy mà thằng ngu kia lại không hề biết một tí nào, đầu óc ngu si tứ chi phát triển!”
“Khốn kiếp, Quan chấp hành đại nhân vài ngày trước đã rời đi để báo cáo tình hình hiện tại cho Nữ hoàng điện hạ, nếu như đến lúc ngài ấy trở về vẫn không thể bắt đầu được kế hoạch, tất cả chúng ta đều phải c·hết!”
“A, hiện tại hai tên gia chủ tiềm nhiệm của nhà Hiiragi với Kujou đ·ã c·hết, phải tìm kiếm kẻ nào để thay thế đây? Nếu không tìm được thì nhà máy sản xuất Delusion bao giờ mới có thể khởi công!”
Rầm.
Lần này cái bàn lập tức bị gã đeo mặt nạ nện gãy làm hai.
Đám người ngồi xung quanh chỉ biết im lặng cúi đầu, không dám gây ra một tiếng động nào, sợ rằng sẽ càng chọc giận người trước mặt.
“Chào buổi tối, các vị.”
Đột nhiên một đạo âm thanh lười biếng vang lên từ bên ngoài khoang thuyền, ngay sau đó một thân ảnh chậm rãi bước vào, mỉm cười nhìn tất cả những người đang ở bên trong khoang thuyền lúc này.
Gã nam nhân tóc vàng giật mình vừa định đứng dậy thì đã có một bàn tay đè hắn xuống lại ghế ngồi, giọng nói tràn đầy sát khí vang lên:
“Ngồi xuống nào.”
Nuốt xuống một ngụm nước bọt, mồ hôi tuôn ra như tắm, chỉ thấy hắn như một con rối bị đứt dây ngã ngồi lại xuống ghế, miệng há ra ngậm vào liên tục để hít thở.
“Vốn dĩ sau một khoảng thời gian nữa ta sẽ qua Đảo Watatsumi tìm các ngươi, không nghĩ đến lại có kẻ đợi không kịp vậy mà tự động chạy đến đây nạp mạng thế này.”
“Ngươi rất khác biệt so với tên Fatui ngu xuẩn quản lý Đảo Narukami, tên đó tuy ngu dốt ngạo mạn nhưng rất trung thành với nhiệm vụ, xác suất hoàn thành luôn là 100%. Có lẽ là do đầu óc bị ảnh hưởng bởi Delusion trở nên trì trệ, ta chỉ việc lừa gạt hắn một chút, tên đó liền giúp ta moi ra tất cả những gã phản quốc trên hòn đảo này.”
“Còn ngươi, rất biết tính toán, không trực tiếp nhắm vào mục tiêu mà bắt đầu với những người xung quanh mục tiêu trước. Nếu như hôm nay ta không theo đứa nhỏ kia về nhà, có lẽ các ngươi đã ra tay với nàng từ lâu rồi nhỉ?”
Nhìn thấy đối phương không nói lời nào, người đến có chút bất ngờ hỏi:
“Lựa chọn không nói gì sao?”
“Rơi vào tay ngươi cũng được, nhiệm vụ thất bại bị Quan chấp hành đại nhân biết cũng chẳng sao, ta từ đầu đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ c·hết. Tuy nhiên, đừng hòng có thể moi được một chút thông tin nào từ một người lính vinh dự Fatui.”
“Ngươi… chắc chứ?”
Gã nam nhân tóc vàng còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận được mình bị lôi kéo vào trong bên một không gian tối đen như mực.
Hư vô, trống rỗng, làm cho người ta phải hoài nghi về chính tồn tại của bản thân. Phảng phất như tận cùng của biển sâu, nơi tràn đầy những tồn tại hắc ám kinh khủng và bí ẩn.
Hắn nhìn thấy một cái ngai vàng mờ ảo chễm chệ giữa không trung bị sương mù che phủ, một thanh kiếm khổng lồ màu đỏ thẫm xuyên thủng không gian, những sinh vật hình thù dị hợm đang điên cuồng cắn nuốt những ngôi sao trôi nổi khắp nơi.
Bọn chúng có hình dáng tựa như con người nhưng cũng không phải con người, một cái đầu tràn đầy xúc tu, hàng loạt con mắt mọc xung quanh cơ thể, những cái móng vuốt kỳ dị cùng với những đôi cánh dài và rộng không đồng đều.
Một bài hát du dương giống như được phát ra từ nơi sâu thẳm của biển cả quanh quẩn bên tai của hắn, xâm nhập thật sâu vào trong tiềm thức. Đôi mắt hắn bắt đầu híp lại, cơ thể dần khô quắt đi, ý thức như được tiến vào một cõi xa xăm nào đó, nơi mà hắn có thể bước đi mãi ở dưới những vì sao.
Bỗng nhiên không gian bị tách ra làm hai, xé toạc bầu trời sao yên bình thành từng mảnh vụn, từ chính giữa khe nứt một con mắt khổng lồ hé mở nhìn xuống, vào lúc đó gã nam nhân tóc vàng chỉ có thể cảm nhận được một điều duy nhất, hắn tựa hồ… đang nhìn thẳng vào trong vực sâu.