Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Bắt Đầu Trở Thành Khách Khanh Của Tenshukaku

Chương 21: Tên nam nhân này… vậy mà dám ngủ đại tỷ?




Chương 21: Tên nam nhân này… vậy mà dám ngủ đại tỷ?

“Ya!”

Beidou nâng thanh đại kiếm trong tay lên, hét lên một tiếng rồi đạp mạnh chân xuống mặt đất nhanh như chớp lao đến. Lưỡi kiếm xé gió như muốn chẻ đôi mọi thứ trong chớp mắt đã đi đến trước mặt Takeo, chỉ còn cách chóp mũi của hắn chưa đến 5 centimet.

Tưởng chừng như đại kiếm trong tay Beidou đã muốn bổ người trước mặt ra làm hai nửa, chỉ thấy trong mắt hắn loé lên một vệt hào quang màu đỏ, dùng tốc độ viễn siêu phản ứng của nhân loại quỷ dị lách mình sang một bên.

Lưỡi kiếm sắc bén lướt qua cắt đi một vài sợi tóc của Takeo.

Ầm.

Đại kiếm v·a c·hạm với mặt đất, đại địa dưới chân hai người ngay lập tức vỡ nát, từng cái khe nứt chạy ngang dọc tạo thành một đạo mạng nhện lan rộng ra xung quanh.

Beidou xoay cổ tay của mình, cánh tay phải phát lực kéo thanh đại kiếm đã ghim sâu vào đất lên, xoay người chém ngang một kiếm vào cơ thể Takeo.

Đinh.

Đại kiếm v·a c·hạm với một thanh katana màu đỏ thẫm làm cho cánh tay của Beidou phải run lên một chút, lực phản chấn đẩy lùi nàng về phía sau vài bước.

‘Còn có thể như vậy sao?’

Beidou có chút khó tin nhìn Takeo, chỉ dùng một thanh kiếm mà đã chặn được cú chém cực mạnh của nàng bằng đại kiếm, không chỉ vậy còn đẩy lùi nàng về sau.

Phải biết cú chém xoay của đại kiếm không chỉ dùng lực từ cơ thể, khối lượng của đại kiếm mà còn có cả lực ly tâm bổ trợ, vậy mà nam nhân trước mặt mí mắt cũng chưa hề nhấc lên một cái đã đánh bay nàng.

“Quả nhiên, so với quái vật ngươi mới chính là quái vật thật sự.”

Beidou nụ cười trên mặt càng lúc càng tươi, chiến ý bốc lên ngùn ngụt lao đến.

Đại kiếm lại xoay vài vòng trên không trung, bổ đôi từ trên xuống, chém ngang từ trái qua phải, chém chéo từ dưới lên, những cú chém lung tung loạn xạ nhưng rất có quy luật, tựa như một cơn bão kiếm điên cuồng ập tới trước mặt Takeo.

Đinh.

Hào quang màu đỏ liên tục loé lên trong mắt Takeo, hắn vung thanh kiếm trong tay nhanh đến mức không để tại tàn ảnh đón đỡ từng chiêu thức của Beidou.

Beidou kinh ngạc liền lùi lại vài bước tránh xa tầm chém của thanh kiếm kia, mỗi một lần nàng vung kiếm hầu như đều sẽ bị Takeo bắt bài, từng đường kiếm của hắn đều rất quỷ dị mờ ảo cắt đứt mọi đường lui của Beidou.

Nàng từ đầu đến cuối đều bị hắn áp chế ở vào thế bị động!

Hai thanh kiếm v·a c·hạm vào nhau tạo ra hàng loạt những tia lửa điện bắn ra xung quanh, Beidou gầm lên một tiếng, dùng hết sức lực toàn cơ thể đánh bay Takeo về phía sau, tiếp đó xoay người đá vào phần sống kiếm của đại kiếm, cả cơ thể uốn cong kéo thanh đại kiếm qua đầu tạo thành một đòn trọng kích hình bán nguyệt chém xuống.

Oành.



Một vụ v·a c·hạm sơn băng địa liệt vang lên, mặt đất dưới chân hai người bị ép lún sâu xuống đất tạo thành một cái hố lớn đường kính đến hơn 10 mét, đại địa vỡ nát thành từng mảnh.

Khói bụi tan đi, Beidou hít vào một ngụm khí lạnh, trên trán bắt đầu chảy xuống một giọt mồ hôi, bởi vì người trước mặt từ lúc nàng t·ấn c·ông đến bây giờ vẫn chưa hề suy chuyển lấy một chút nào.

Beidou giọng nói có chút hưng phấn nhìn Takeo hỏi:

“Từ đầu đến giờ ngươi vẫn chưa hề dùng đến kiếm thuật gì cả phải không, chỉ sử dụng sức mạnh cơ bắp thuần tuý?”

Không nghe được nam nhân trước mặt trả lời, chỉ thấy lưỡi kiếm của hắn càng lúc càng đè ép đại kiếm trong tay nàng, hai đầu gối của Beidou dần dần khuỵu xuống vì cuộc đấu sức giữa hai người.

“Đừng có hòng, vẫn chưa kết thúc đâu!”

Vision treo bên dưới ngực trái của Beidou bắt đầu sáng lên, lôi nguyên tố tràn ngập trong không khí rồi xoay vần xung quanh cơ thể nàng.

“Đỡ này!”

Takeo cảm thấy được một nguồn sức mạnh khổng lồ từ trên người Beidou bộc phát ra ngoài, đột nhiên thanh kiếm trong tay hắn bị một cỗ lực lượng k·hông r·õ n·guồn g·ốc đánh bật ngược về phía sau.

“Bắt sóng!”

Đại kiếm của Beidou ngay lập tức được bao phủ bởi lôi điện dày đặc, sau đó nàng xoay người vung kiếm chém thật mạnh về phía trước, một đường kiếm bao phủ trong sấm sét bổ tới, khí thế tựa như lôi đình vạn quân chém thật mạnh vào giữa ngực Takeo.

Oành.

Nhát chém chẻ đôi mặt đất tạo thành một cái khe nứt sâu hoắm kéo dài đến hơn 30 mét, đại địa gầm rú, đất đá xung quanh bị lôi điện chấn vỡ rồi thiêu đốt đến cháy khét.

Beidou ánh mắt sắc bén liếc nhìn về phía khe nứt, nàng có thể khẳng định đòn vừa rồi không thể nào làm b·ị t·hương nặng tên kia được, cùng lắm chỉ đánh văng hắn đi mà thôi.

Vào lúc chém vào cơ thể hắn, Beidou cảm giác tựa như đang chém vào một ngọn núi cứng rắn đến mức không thể bị phá vỡ vậy.

Quả nhiên như trong dự đoán, từ dưới khe nứt một đạo thân ảnh chậm rãi leo lên, bước từng bước tới trước mặt Beidou. Quần áo trên ngực hắn đã bị lôi điện thiêu đốt cùng cắt xén tả tơi, để lộ ra một cái lồng ngực rắn chắc đầy cơ bắp nhưng không hề có một chút v·ết t·hương nào trên đó.

“Beidou đại tỷ, phong cách chiến đấu rất đặc biệt, mạnh mẽ, bá đạo, không hổ là người đã chặt đứt đầu của ngư long. Nếu như ta không kịp phòng ngự có lẽ giờ này cơ thể cũng đã b·ị c·hém làm hai mảnh rồi.”

Beidou nâng đại kiếm trong tay lên thủ thế, đứng bất động nhìn chằm chằm Takeo, Vision dưới ngực nàng tỏa sáng rực rỡ, lôi điện bùng nổ quanh cơ thể tạo thành một cái vòng bảo hộ mang ấn ký của Hải Sơn cự thú, khóe miệng nhếch lên nói:

“So với ngư long, ngươi lại càng khó chém hơn. Đã bao lâu rồi khí huyết trong cơ thể ta mới sục sôi như thế này, đến đây tiểu tử!”

Takeo cũng mỉm cười nâng lên thanh kiếm trong tay mình rồi thủ thế, cả hai đều biết đòn tiếp theo sẽ là đòn phân định thắng bại.

Trong đêm tối hai thân ảnh đứng bất động nhìn nhau không nói một tiếng nào, chờ đợi trong gió lạnh, từng mảnh lá cây bị gió cuốn lên rồi tản mát khắp không trung.



“Kiếm kỹ này được sáng tạo bởi một vị kiếm sĩ thiên tài, một kẻ nhận được sự chúc phúc từ kiếm, một người tuy đã đạt được đến đỉnh cao của kiếm thuật nhưng suốt đời vẫn chỉ là một kẻ vô danh.”

“Vào lúc ban đầu hắn chỉ dùng nó cho một mục đích duy nhất, chém những cánh chim nhạn bay lượn trên bầu trời. Beidou đại tỷ, ngươi… có phải là chim nhạn trên bầu trời hay không?”

Không biết đã trôi qua bao lâu, giọng nói của Takeo bỗng nhiên vang lên phá vỡ bầu không khí ngưng trọng giữa hai người.

Sau đó, kiếm trong tay cả hai cùng động.

Beidou ngay lập tức cảm thấy tất cả sức lực trong cơ thể mình bị một kiếm này của nàng rút đi hết. Một cú chém cực mạnh, mạnh nhất từ trước đến giờ mà nàng từng chém ra, một kiếm siêu việt xé nát bầu trời, chẻ đôi mặt đất, có thể nghe được tiếng ngư long đang gầm thét lao đến.

Sấm sét kéo đến đầy trời, lôi đình giáng xuống mặt đất mang theo màu tím chói loá như muốn thắp sáng toàn bộ thiên địa.

Bắc đẩu tinh quân, Beidou người anh hùng chinh phục biển cả vào lúc này nàng đã đạt được đến thời khắc đỉnh cao nhất trong cuộc đời mình!

Vào lúc kiếm của Beidou chuẩn bị chạm vào cơ thể Takeo, kiếm trong tay hắn liền biến mất.

“Bí kiếm: Yến phản.”

Không gian bỗng nhiên tối sầm lại, hư vô mờ mịt, thời gian xung quanh cả hai người tựa như bị một cỗ lực lượng nào đó cố ý đóng băng lại.

Beidou chỉ cảm thấy cơ thể mình đông cứng lại đứng bất động một chỗ, không còn lôi điện, không còn một kiếm siêu việt, tất cả chỉ còn lại cảm giác trống rỗng.

Ngay lập tức ba đường kiếm được chém từ ba hướng khác nhau loé sáng lên trước mặt Beidou, mỗi một đường kiếm đều vô cùng nặng nề, mang theo khí tức t·ử v·ong nồng nặc, tựa như chỉ cần chạm vào là sẽ c·hết vậy.

Vào lúc này trong đầu Beidou bỗng nhiên xuất hiện một loại cảm xúc, một loại cảm xúc mà nàng từ lúc sinh ra đến giờ vẫn không bao giờ cảm nhận được, nó tên là: “Sợ.”

Một Beidou anh dũng kiêu hùng, chưa bao giờ đầu hàng trước m·ưa b·ão, ngày hôm nay lại biết đến “Sợ”. Nàng loáng thoáng nhìn thấy được hình ảnh cơ thể của mình bị chia nhỏ thành từng mảnh.

Hàng loạt những mảnh ký ức chôn sâu trong đầu Beidou tựa như một thước phim quay chậm chậm rãi trôi qua trước mắt nàng. Toàn bộ thân thể co rút, tất cả tế bào trong cơ thể chưa bao giờ bộc phát ra sức mạnh to lớn đến như vậy, bản năng sinh tồn trong cơ thể Beidou trỗi dậy mãnh liệt.

“Hóa thành tro bụi đi!”

Beidou gầm lên một tiếng, vung đại kiếm trong tay chém thẳng vào ba đường kiếm trước mặt, lôi điện bùng nổ như muốn nuốt chửng mọi thứ, ngư long cuồng nộ gào thét trong không gian.

Xoẹt.

Ba đường kiếm mạnh mẽ chém xuống, thời gian sau đó liền trở lại trạng thái bình thường.

Beidou mặc dù đón đỡ toàn bộ ba đường kiếm nhưng nàng sau đó cũng đã ngã gục xuống mặt đất, kinh ngạc nhìn Takeo trước mặt. Không một ai có thể nhìn thấy động tác xuất kiếm của hắn, tựa như chỉ cần nâng kiếm lên là ba đường kiếm sẽ tự động xuất hiện, nước chảy mây trôi không hề mất một tí sức lực nào.

“Khục.”



Ho ra một ngụm máu, bộ xường xám trên cơ thể Beidou hiện tại đã bị cắt ra thành mấy mảnh, da thịt lộ ra trắng nõn, vài đạo v·ết t·hương màu đỏ chói mắt hiện lên, mặc dù đã tránh đi những chỗ chí mạng nhưng máu vẫn chảy tí tách xuống mặt đất.

“Tiểu tử, ngươi gọi cái này là dùng để chém... chim nhạn?”

Takeo thu kiếm lại vào trong khe hở trên lòng bàn tay, sau đó đi tới nhẹ nhàng nâng đầu Beidou nằm lên trên đùi mình, chỉ tay lên trời mỉm cười nhìn nàng nói:

“Đúng vậy Beidou đại tỷ, ngài cũng biết đường bay của chim nhạn rất khó phán đoán, một đường kiếm thì không thể nào chém trúng được, vì thế phải cần tới ba đường kiếm để chặn hết mọi đường lui của nó.”

Beidou nghe vậy liền cười phá lên nói:

“Ha ha! Tiểu tử, ngươi gọi thứ này là kiếm kỹ, nhưng mà nó đã nằm ngoài khả năng của nhân loại rồi. Khục, ha ha, bí kiếm là cái khỉ gì chứ, cái này rõ ràng là ma kiếm, ma kiếm để chém g·iết ma thần, ha ha!”

Quả thật là vậy, “Yến phản” là một tuyệt kỹ đặc biệt có thể bẻ cong mọi định luật vật lý không gian, lợi dụng hiện tượng khúc xạ không gian đa chiều đột phá tất cả cực hạn về tốc độ, kỹ thuật, sức mạnh của cơ thể phàm nhân để chém ra ba đường kiếm khác nhau cùng một lúc.

Một kỹ nghệ áo nghĩa có thể chạm đến cả Thần linh.

“Dù Beidou đại tỷ có nói thế nào đi nữa, nó vốn dĩ cũng chỉ dùng để chém chim nhạn trên bầu trời mà thôi.”

Takeo nhún vai lười nhác trả lời, sau đó hắn vòng hai tay xuống người Beidou rồi nâng nàng lên, hai chân đạp không lao v·út lên bầu trời, để lại một hòn đảo nhỏ bị chia năm xẻ bảy giữa lòng đại dương.

“A, tiểu tử mau đặt ta xuống, không được phép ôm kiểu này!”

“Beidou đại tỷ, cơ thể ngài hiện tại không tiện, ôm kiểu này là thích hợp nhất rồi.”

“Tiểu tử, đừng có được nước lấn tới!”

. . .

Ngày hôm sau, trên tàu Nam Thập Tự, các thành viên thuỷ thủ đoàn lần lượt tỉnh dậy sau cuộc liên hoan rượu chè quá độ ngày hôm qua. Sau đó chỉ thấy miệng của mỗi người lập tức há to đến hết cỡ, cái cằm tựa như muốn rớt xuống mặt đất vậy.

Trước mặt bọn họ bây giờ là hai thân ảnh đang dán sát vào nhau. Beidou nằm gục trên cơ thể của một nam nhân, hàm răng còn đang gặm lấy bả vai của hắn, bàn tay vô thức nhéo nhéo gương mặt của người đang nằm trên mặt đất, đôi mắt nhắm chặt miệng lẩm bẩm:

“Lần sau… ta nhất định sẽ thắng. Tiểu, tiểu tử, đại tỷ ta chưa… chưa bao giờ chịu thua… uống nữa đi…”

Mà nam nhân bị nàng đè dưới mặt đất gương mặt tràn đầy vết gặm cắn, say đến b·ất t·ỉnh nhân sự không còn biết đến thứ gì, tuỳ ý để cho Beidou mơ mơ màng màng cắn nhéo.

Thuỷ thủ đoàn xung quanh nhìn thấy hành động của đại tỷ của mình biểu cảm liền sụp đổ. Tên nam nhân này là ai? Vì sao lại ở trên tàu của bọn họ? Vì sao lại ôm đại tỷ ngủ? À không hình như hắn bị đại tỷ ôm ngủ mới đúng. Nhưng quan trọng nhất là đã xảy ra chuyện gì?

Nhìn thấy quần áo xốc xếch của hai người bọn họ, ngay cả bộ xường xám của đại tỷ còn bị xé nát thành mấy mảnh lộ ra phong cảnh vô cùng phong phú.

Cuối cùng nghĩ đến bộ dạng cùng tính cách khi say mèm của Beidou, thuỷ thủ đoàn sắc mặt lúc xanh lúc xám, cuối cùng đen đến cực điểm.

“Tên, tên, tên nam nhân này… hắn, hắn vậy mà dám ngủ đại tỷ?”

Tiếng thét xuyên thấu trời xanh văng vẳng khắp Nam Thập Tự.