Chương 18: Tấm chân tình của người thiếu nữ mới yêu.
Takeo lúc này ở bên cạnh cũng cảm nhận bầu không khí có chút ngưng trọng, liếc mắt khó hiểu nhìn hai thiếu nữ trước mặt đang âm thầm đấu mắt với nhau:
“Khụ khụ, Sara, Ayaka, hai người các ngươi đang làm gì vậy?”
Sara và Ayaka nghe được Takeo hỏi liền lập tức mỉm cười nhìn nhau, sau đó lắc đầu khẽ nhấp một ngụm trà, khoé mắt như có như không hờ hững liếc nhìn đối phương.
“Không có gì sư phụ, ta từ nhỏ thỉnh thoảng sẽ được nghe ngài nhắc tới Kamisato đại tiểu thư, tuy nhiên cho đến khi ta trở thành đại tướng Mạc phủ, mọi ngày xử lý công vụ bề bộn thế nhưng cũng chỉ gặp được Kamisato gia chủ. Hôm nay được tận mắt chứng kiến người thật nên cảm khái một chút mà thôi.”
Sara cười nhạt nhìn Ayaka, sâu trong ánh mắt lôi điện chớp loé một cái rồi chợt tắt, gương mặt không một b·iểu t·ình nói:
“Ngày hôm nay ta lần đầu tiên nhận thức được “gương mặt thật” của Kamisato đại tiểu thư, quả thật rất giống với những gì người dân Thành Inazuma nhận xét, là một người rất xứng đáng được ngưỡng mộ. Tuy nhiên, ta nghĩ Kamisato đại tiểu thư vẫn nên để tâm hơn tới công vụ của Hiệp hội Yashiro thì hơn.”
Ayaka mỉm cười ôn nhu nhìn Sara, tựa như không hiểu được những ẩn ý trong lời nói của người đối diện, cánh tay bắt đầu châm trà cho Takeo rồi khẽ lắc đầu nói:
“Kujou đại tướng quá khen, Ayaka tài học thô thiển, nào có được như lời của ngài tán thưởng. Ayaka bản thân cần phải học nhiều lắm, hiện tại huynh trưởng vẫn luôn chỉ dạy ta từng ngày, ta sẽ cố gắng hết sức để phát triển Hiệp hội Yashiro trong tương lai."
"Ngoài ra, ta cảm thấy Kujou đại tướng mới là thiếu nữ được ngưỡng mộ nhất Thành Inazuma này. Hôm nay vinh hạnh được gặp mặt ngài, nếu như có thể kết làm khuê mật như vậy còn gì hạnh phúc bằng.”
Takeo nhìn thấy hai thiếu nữ đột nhiên trở nên khách khí với nhau, bầu không khí căng thẳng bỗng chốc tan biến như chưa từng tồn tại, hắn hít vào một ngụm khí lạnh rồi lập tức đứng lên đi vào bên trong bếp, đứng bóp trán suy tư một chút.
‘Tuy không biết là giữa hai người các nàng xảy ra chuyện gì, đây hẳn là lần đầu tiên hai đứa nhỏ này gặp mặt nha. Tại sao lại bỗng nhiên căng thẳng như vậy? Là Sara đánh hơi được manh mối nhà Kamisato đứng ở phía sau màn sao? Không đúng, Shogun đại nhân đã ra lệnh không truy cứu nữa rồi, Sara chắc chắn sẽ tuân lệnh nàng. Như vậy chẳng lẽ là do vừa nãy ta tán thưởng Ayaka cho nên nàng khó chịu sao?’
Takeo vỗ vỗ cái trán của mình, không ngờ bản thân thế mà mắc phải sai lầm cơ bản như thế, đứng trước đứa nhỏ nhà mình khen ngợi đứa nhỏ nhà hàng xóm, cái này cho dù là người lớn hay trẻ nhỏ cũng đều sẽ tạo ra mặc cảm tự ti cho người đó.
Sara và Ayaka nhìn thấy Takeo đột nhiên không nói gì liền đứng dậy đi vào trong bếp cũng có chút hoảng hốt, chẳng lẽ các nàng vừa rồi biểu hiện quá rõ ràng làm cho hắn phát hiện ra điều gì đó hay sao?
Vừa định đứng lên nói gì đó, hai thiếu nữ nhìn thấy Takeo đã từ trong bếp đi ra, trên tay cầm theo hai phần điểm tâm ngọt đặt xuống trước mặt các nàng.
“Xin lỗi, xin lỗi. Ta đúng là sơ xuất quá, khách quý tới nhà thế mà chỉ có phục vụ nước trà không như vậy, kính mong hai vị tiểu thư bỏ qua cho.”
Nói rồi Takeo tự tay châm một bình trà mới rồi rót vào ly cho hai người, sau đó bắt đầu giới thiệu hai phần điểm tâm ngọt trước mặt:
“Đây là “Lò hồng chấm tuyết” một loại điểm tâm ngọt mà ta mới làm ra được, hiện tại vẫn còn chưa có mở bán trên quầy hàng đâu, xin mời từ từ thưởng thức.”
Ayaka cẩn thận quan sát phần điểm tâm ngọt trước mặt, một cái bánh anh đào được bọc trong một lớp áo mỏng màu đỏ, nhỏ nhắn xinh xắn nhưng lại không kém phần tinh tế, mùi hương thơm ngọt của hoa anh đào bốc lên thoang thoảng lan tỏa khắp căn phòng nhỏ.
Rất quy củ cầm lên một cái nĩa nhỏ kế bên, Ayaka xắn ra một phần bánh nhỏ rồi ưu nhã cho vào trong miệng, chậm rãi cảm nhận vị ngọt cùng hương thơm của hoa anh đào tan dần trên đầu lưỡi, nàng lúc này cảm thấy vô cùng hạnh phúc, ánh mắt càng lúc càng ôn nhu nhìn Takeo.
Nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của Ayaka, Takeo cũng mỉm cười nói:
“Thế nào, không tệ chứ, ta đã nói chắc chắn sẽ có món điểm tâm làm cho Ayaka cảm thấy hài lòng mà.”
Ayaka vui vẻ gật cái đầu nhỏ, ánh mắt có chút thỉnh cầu nhìn Takeo nói:
“Takeo đại nhân, không biết liệu có thể dạy cho Ayaka công thức làm món này được hay không, ta rất thích nó.”
Takeo mỉm cười nhìn nàng, sau đó gãi chóp mũi một cái nói:
“Không thành vấn đề, thực ra món này ta cũng chỉ làm theo như trên bức thư của một người khác mà thôi, hiện tại ta cũng đang muốn truyền lại công thức cho Ayaka đây.”
Sara ở bên cạnh đang đấu tranh tâm lý có nên ăn hay không, nghe được vậy liền hiếu kỳ nhìn sang Takeo dò hỏi:
“Bức thư? Chẳng lẽ sư phụ tìm thấy công thức làm món này trên một bức thư sao?”
Takeo liền gật đầu, có chút khó nói nhìn hai thiếu nữ trước mặt. Nguồn gốc và ý nghĩa của món điểm tâm này khá đặc biệt, hắn mặc dù từng này tuổi nhưng ngồi trước mặt hai người này nói ra cũng có chút xấu hổ.
“Khụ khụ, đúng vậy, trên bức thư tình của một thiếu nữ, phần điểm tâm này tượng trưng cho tấm chân tình của người thiếu nữ mới yêu. Ừm, thật xin lỗi nhưng ta chỉ biết đến vậy thôi.”
Sara cùng Ayaka nghe được Takeo giải thích liền có chút sửng sốt nhìn hắn.
Sau đó chỉ thấy Sara ánh mắt có chút phức tạp nhìn Takeo nói:
“Sư phụ, không nghĩ tới ngài còn có sở thích đọc trộm thư tình của thiếu nữ, ngài… chắc hẳn những năm này phải cô đơn lắm. Ta hiểu được, cho dù ngài có làm thêm nhiều sự tình khác Sara cũng sẽ không ghét bỏ ngài.”
Takeo gương mặt tái xanh nhìn Sara gằn giọng:
“Không phải, ta… ta chỉ là vô tình đọc được thôi, Sara ngươi cũng biết nhân phẩm của ta.”
Sara mặt không đổi sắc cầm nĩa lên xắn một phần bánh rồi bỏ vào miệng, ánh mắt ý vị thâm trường nhìn Takeo chỉ nói duy nhất một chữ:
“À.”
Takeo nội tâm hoàn toàn c·hết lặng, hắn có thể nhìn thấy hình tượng nhiều năm gây dựng của mình trong mắt Sara đang dần sụp đổ.
Hắn hiện tại chính là một gã nam nhân cô đơn có sở thích đọc trộm thư tình của thiếu nữ!
Ayaka ngồi bên cạnh gương mặt có chút ửng đỏ mỉm cười nhìn Takeo, trong đầu của nàng hiện tại chỉ còn lại câu nói vừa nãy của hắn.
‘Tấm… chân tình của người thiếu nữ mới yêu sao? Takeo đại nhân, hy vọng một ngày nào đó ngài cũng sẽ nhìn ra được tấm chân tình của Ayaka.’
. . .
Cùng Ayaka và Sara hàn huyên một buổi chiều, sắc trời cũng đã bắt đầu ảm đạm, màn đêm chuẩn bị buông xuống Thành Inazuma.
Là một vị tiểu thư khuê các, Ayaka hiểu được quy củ không nên ở lại nhà một nam nhân quá lâu vào trời tối cho nên đành phải đứng dậy trở về.
Vừa mới đưa tiễn cả hai ra khỏi cửa tiệm, Sara đã ngay lập tức chào tạm biệt Takeo cùng Ayaka sau đó xoay người bay thẳng lên không trung, thân thể nàng hoá thành một đạo tia chớp rồi biến mất ở cuối chân trời.
“Như vậy hôm nay chúng ta gặp nhau đến đây thôi, vô cùng cảm tạ Takeo đại nhân đã bồi tiếp Ayaka, hôm nay ta thật sự rất vui vẻ. Về phần điểm tâm ngọt ta sẽ cố gắng học tập thật nghiêm túc, hy vọng lần sau Takeo đại nhân sẽ không chê tay nghề của ta.”
Ayaka lễ phép cúi người thi lễ với Takeo sau đó xoay người rời đi, tuy nhiên mới vừa đi được vài bước liền nhìn thấy Takeo kéo tay mình lại rồi nói:
“Ayaka là muốn quay về lãnh địa nhà Kamisato sao? Trời đã tối như thế này rồi, để một mình ngươi đi ta cũng không yên tâm, để ta đưa tiễn ngươi trở về.”
Ayaka có chút bất ngờ nhìn Takeo, tuy nhiên khi nghĩ tới tính cách của hắn nàng cũng không còn lạ gì nữa, chỉ mỉm cười một cái rồi gật đầu:
“Cảm tạ Takeo đại nhân, như vậy Ayaka xin phép làm phiền ngài rồi.”
“Được rồi đừng khách khi, đi thôi.”
. . .
Dạo bước trên đường phố Inazuma, Ayaka chăm chú nhìn ngắm quang cảnh nhịp sống phố phường sinh hoạt về đêm, vì màn đêm đã buông xuống nên người qua đường càng lúc càng tấp nập, các hàng quán bắt đầu được bày ra, mùi thơm nức mũi của đồ ăn len lỏi qua từng góc phố.
Tựa như lâm vào một hồi ức vui vẻ nào đó, vẻ mặt của Ayaka trở nên rạng rỡ mỉm cười nhìn Takeo nói:
“Nhắc mới nhớ, chỉ còn vài tháng nữa là “Lễ hội mùa hè” sẽ diễn ra rồi, Ayaka nhớ rất rõ những năm lễ hội trước, mặc dù ta đã bảo không cần làm phiền tới ngài nhưng Takeo đại nhân vẫn luôn nhất quyết kéo ta đi tham gia lễ hội đâu.”
Takeo cũng gật gù nhìn Ayaka, xoa nhẹ đầu của nàng nói:
“Đúng vậy, thế mà cũng đã mười năm trôi qua, tiểu cô nương Ayaka ngây ngô núp sau lưng mẫu thân ngày nào thế mà nay đã trở thành một cây đại thụ che trời rồi, được nhìn thấy ngươi trưởng thành như vậy ta cũng thật vui vẻ.”
“Ayaka cũng thật vui vẻ, vì cuối cùng ta cũng đã trưởng thành, Takeo đại nhân.”
Bước chân hai người song song với nhau trên phố, bất tri bất giác đã đi đến trước cổng Lãnh địa nhà Kamisato.
Vào lúc Ayaka chuẩn bị đi vào trong nhà, nàng đột nhiên xoay người lại, ánh trăng phản chiếu toàn bộ gương mặt tuyệt mỹ của nàng, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay hắn hỏi:
“Takeo đại nhân, liệu năm nay… ngài vẫn sẽ đến đưa ta đi lễ hội chứ?”
Nhìn vào đôi mắt to tròn trong veo đang phản chiếu ảnh ngược của bản thân, Takeo vươn tay ra vén lên vài sợi tóc mai ở bên tai Ayaka rồi gật đầu nói:
“Tất nhiên, đây chẳng phải là lời hứa hồi nhỏ giữa hai chúng ta sao, kẻ nói dối sẽ phải nuốt một ngàn cây kim, ta chắc chắn sẽ đến.”
“Được rồi, Ayaka cũng nên vào nhà đi, nếu không huynh trưởng của ngươi hắn sẽ lại một đêm mất ngủ mất.”
“Vâng, Takeo đại nhân khi trở về xin hãy bảo trọng.”
Nhìn qua bóng lưng đang rời đi của Takeo, Ayaka một lần nữa vuốt ve Vision ở bên hông của mình, sau đó ôm nó vào trong lòng ngực, tựa như muốn khảm viên Vison này vào sâu trong cơ thể nàng vậy.
‘Takeo đại nhân, Ayaka sẽ chờ ngài… ta cả đời này vẫn luôn chờ ngài.’
Chẳng biết từ lúc nào, Ayato vẻ mặt phiền muộn từ sau khe cửa ló đầu ra ngoài, trên tay cầm một ly trà sữa vừa uống vừa nhìn nàng nói:
“Ayaka vào nhà thôi, tên đó đã đi từ lâu rồi, có nhìn cỡ nào đi nữa hắn cũng chẳng xuất hiện trở lại đâu.”
Ayaka lúc này mới bừng tỉnh nhìn qua Ayato, tuy nhiên sau đó sắc mặt lập tức trở nên nghiêm nghị nhìn hắn rồi nói:
“Huynh trưởng, ta nhớ rằng đã nhắc nhở ngài không nên uống loại trà sữa này nữa, rất không tốt cho sức khỏe. Có vẻ như huynh trưởng đã quên đi một vài ký ức tốt đẹp rồi.”
Ayato khóe miệng co giật một cái, nụ cười trên mặt trở nên cứng ngắc, nhanh chóng đem ly trà sữa “70 đường 100 đá" được pha chế đặc biệt mà Thoma lén lút mua cho hắn giấu ở sau lưng.
Ayato vẫn còn nhớ rất rõ ác mộng thời nhỏ của mình, khi mà tên đáng ghét kia không chỉ c·ướp lấy trà sữa của hắn mà còn đem trói hắn vào một gốc cây, sau đó để cho Ayaka đứng ở trước mặt mình chậm rãi uống, bất lực đến cực điểm.
Nhìn Ayaka đang vô cùng nghiêm túc trước mặt, Ayato chỉ có thể thở dài uể oải nói:
“Được rồi, coi như ta lỡ lời…”
Ayaka nhìn thấy huynh trưởng của mình ủ rũ liền lấy tay che miệng cười tủm tỉm, sau đó tiến tới sửa sang lại một chút cổ áo cho hắn rồi dạo bước ra ngoài lãnh địa.
“Hôm nay trăng thật đẹp, ta muốn ra ngoài đi dạo một chút, một lát nữa sẽ trở về, huynh trưởng cũng không cần phải lo lắng cho ta.”