Chương 10: Từ biệt.
Thời gian rất nhanh liền trôi qua, khoảng cách Takeo bái phỏng nhà Kamisato đã được năm ngày, lúc này đây Ayato mới sai người đến thông tri cho hắn.
Nhìn thấy thiếu niên có mái tóc vàng bù xù trước mặt, Takeo buông cần câu trong tay xuống đưa cho đối phương rồi mỉm cười hỏi:
“Là Thoma à? Như thế nào, hớt ha hớt hải chạy đến tìm ta thế này, chẳng lẽ đại tiểu thư nhà ngươi thực sự bị sơn tặc b·ắt c·óc rồi sao?”
Thoma cuống họng đắng chát như nhai phải bọ xít, cứng ngắc mỉm cười tiếp nhận cần câu rồi nói:
“Takeo đại nhân nói đùa, nếu như có sơn tặc thật sự dám nhúng chàm đại tiểu thư thì tên sơn tặc đó xui xẻo rồi. Ách, xin ngài hãy quên những gì ta vừa nói đi.”
Lúng túng gãi đầu, Thoma lấy từ trong ngực ra một cái phong thư đưa cho Takeo, sau đó ngồi xuống bên cạnh bắt đầu thả câu.
Mở ra phong thư, chủ yếu là báo cáo về các hoạt động trong những ngày qua cùng với lời tạ lỗi của Ayato vì một vài sự cố không thể tránh khỏi làm chậm trễ kế hoạch. Takeo sau khi đọc xong phong thư, cảm nhận được không còn ám hiệu bí mật nào nữa liền đưa cho Thoma, sau đó ngồi suy tư một chút.
Thoma nói ít hiểu nhiều, trên bàn tay liền bốc lên một ngọn lửa đốt cháy lá thư thành tro bụi, sau đó vẫn tiếp tục ngồi bên cạnh chờ đợi Takeo dặn dò.
Suy tư một hồi, Takeo từ trong túi đồ để bên cạnh lấy ra ba quyển sổ tay sau đó đưa cho Thoma nói:
“Đây là toàn bộ những lý giải, kinh nghiệm cùng sở học của ta trong những năm qua, bao gồm cả bản nâng cấp và áo nghĩa của Hải quân lục thức cùng với phương pháp tu luyện Haki.”
Thoma sững sờ nhận lấy, gương mặt dại ra nhìn Takeo. Võ nghệ của Takeo vang danh toàn bộ Inazuma mọi người đều biết, bất kỳ kẻ nào cũng khát khao mong đợi một ngày hắn sẽ khai mở một môn phái mới để học được chút tài mọn.
Tuy nhiên qua đi mười năm vẫn không thấy Takeo có động tĩnh gì, thế mà nhiệt độ lại không hề lắng xuống mà còn bộc phát càng mãnh liệt. Những câu ca dao, bài thơ, bài hát ca tụng về võ nghệ của hắn lưu truyền khắp mọi ngóc ngách trên Inazuma, mọi người đều đỏ mắt mong muốn được Takeo nhận làm đệ tử, bởi vì vậy nên Thoma biết rất rõ sức nặng của thứ mà hắn đang cầm trên tay này.
Từ sau lần quyết đấu đó rất ít người được nhìn thấy Takeo ra tay, Thoma cùng với anh em nhà Kamisato là một trong số ít này.
“Tại sao lại-“
Lời chưa dứt Thoma liền giật mình phản ứng lại, nhớ tới kế hoạch cùng với hành động bí mật quyết liệt tẩy sạch của gia chủ những ngày gần đây, cộng thêm bầu không khí khẩn trương hiện tại bên trong Mạc phủ, hai mắt hắn mở lớn nhìn Takeo.
“Chẳng lẽ ngài định?”
Takeo từ từ đứng dậy phủi bụi dính trên quần áo, sau đó vỗ vai Thoma nói:
“Được rồi, lời ít ý nhiều. Ngươi sau này cũng phải chăm chỉ tu luyện hơn nữa, hiện tại chỉ mới nắm giữ hai thức “Tekkai” cùng với “Kami-e” còn xa mới có thể là đối thủ của hai anh em nhà Kamisato, như vậy thì làm sao có thể bảo vệ bọn họ được.”
“Nhớ lấy, “Tekkai” cùng với “Kami-e” là trụ cột cho việc thức tỉnh Haki, tuy nhiên cũng đừng ngu ngốc sử dụng “Tekkai” ra đỡ đòn, trong tình huống không có Haki thì nên sử dụng “Kami-e” để né tránh.”
“Dừng ở đây thôi, có duyên gặp lại.”
Nói rồi Takeo lắc mình một cái đã biến mất, chỉ còn dư lại Thoma ngồi ngơ ngác trên mặt đất.
“Không ổn!”
Thoma dùng hết tốc lực chạy về lãnh địa nhà Kamisato nhằm thông tri cho gia chủ cùng với đại tiểu thư nhanh chóng ngăn Takeo lại, tránh để cho mọi việc trở nên quá muộn.
‘Takeo đại nhân hắn điên rồi!’
. . .
Takeo sau khi tạm biệt Thoma liền một mạch tiến về Đền Narukami, mặc dù trước đó cả hai có chút khúc mắc nên đã chia tay trong cãi vã, tuy vậy Yae Miko vẫn là một trong những người quan trọng nhất với hắn, ít nhất cũng nên ghé qua nói lời tạm biệt.
Bước từng bước l·ên đ·ỉnh Yougou, rất nhanh Takeo đã đi đến trước cổng Đền Narukami, tuy nhiên ngay khi hắn vừa định tiến vào thì một vị vu nữ đã bước tới ngăn cản.
“Takeo đại nhân, thật vô cùng xin lỗi, đại pháp sư đại nhân nàng hiện tại thân thể không khỏe nên không thể cùng ngài gặp mặt, xin mời dừng bước ở đây thôi.”
Takeo nghe vậy chỉ biết cười khổ gật đầu nói:
“Ta đã biết Ringo tiểu thư, làm phiền ngươi chuyển lời hỏi thăm sức khỏe của ta tới nàng, chú ý bảo trọng thân thể. Ta hiện tại liền rời đi không làm phiền nữa.”
Ringo gật đầu xoay người bước vào trong đền, nhưng khi vừa đi được vài bước liền nghe giọng nói của Takeo một lần nữa vang lên:
“Ringo tiểu thư, không biết liệu có thể… cho ta xin một quẻ ngự thần được hay không?”
Ringo mặt không b·iểu t·ình chỉ khẽ gật đầu rồi xoay người tiếp tục đi vào bên trong.
Thời gian trôi qua, Ringo một lần nữa xuất hiện trên tay cầm thêm một một tờ giấy trao cho Takeo, phía trên tờ giấy viết to hai chữ “Đại hung”.
Takeo khẽ mỉm cười cảm tạ rồi đem tờ giấy gấp lại cẩn thận cho vào trong ngực, sau đó liền xoay người rời đi.
“Takeo đại nhân nhớ kỹ, trên đường trở về cẩn thận đất đá dưới chân cùng mây đen trên bầu trời.”
Ringo nhỏ nhẹ nhắc nhở Takeo, cho đến khi thân ảnh hắn mất hút dưới chân núi mới khẽ thở dài nhìn ra đằng sau.
Từ trong sảnh đường đền thờ xuất hiện một thân ảnh thướt tha bước ra, gương mặt phiền muộn nhìn về phía dưới chân núi.
Nhìn thấy thân ảnh người đang chậm rãi tiến tới trước mặt, Ringo vội vàng cung kính cúi người nói:
“Yae Miko đại nhân.”
Yae Miko khẽ gật đầu nhìn Ringo, sau đó uể oải ngồi xuống bậc thang trên sảnh đường thở dài.
Nhìn thấy Yae Miko như vậy, Ringo liền cảm thấy một trận đau lòng, kiềm lòng không được hỏi:
“Yae Miko đại nhân, ngài tội gì phải làm như vậy? Ta nhìn thấy Takeo đại nhân hắn cũng rất tưởng nhớ, muốn được gặp ngài.”
Yae Miko chống cằm yếu ớt trả lời:
“Ta sợ mình kiềm lòng không được… sẽ ngăn cản hắn.”
“Hắn đã quyết tâm thì không ai có thể ngăn cản được, tựa như năm đó khi hắn muốn khiêu chiến nàng.”
“Ta chỉ có thể trợ giúp, ngăn cản hoặc đau buồn sẽ chỉ là sự sỉ nhục đối với quyết tâm của hắn.”
Ringo có chút khó hiểu nhìn Yae Miko, nghi hoặc hỏi:
“Yae Miko đại nhân, tại sao ta có cảm giác ngài luôn cho rằng Takeo đại nhân sẽ không trở về nữa?”
Nghe được câu hỏi của Ringo, chỉ thấy Yae Miko bật cười thê lương nói:
“Sức mạnh của hắn hiện tại đã không phải là thứ mà nàng có thể ngăn cản, tuy nhiên… ai lại có thể xuống tay với người mình yêu được cơ chứ? Tên đó chắc chắn sẽ buông tay vào phút cuối, hắn không nỡ tổn thương nàng.”
“Thật… ngu xuẩn.”
. . .
Rời khỏi núi Yougou, Takeo không chút do dự tiến về Thành Inazuma. Cầm lấy quẻ ngự thần trên tay, Takeo chỉ biết lắc đầu mỉm cười.
“Chậc, nếu đã trù ta quẻ đại hung thì tại sao lại còn yểm một đống phép thuật bảo hộ lên trên này, quả thật là một nàng hồ ly không trung thực.”
Cất kỹ quẻ ngự thần vào trong ngực, Takeo chân không ngừng bước tiến về phía trước, trong miệng lẩm bẩm:
“Cảm tạ Yae tỷ tỷ.”
. . .
Cùng lúc đó tại lãnh địa nhà Kamisato, Thoma một đường chạy hồng hộc trở về thông báo cho gia chủ. Tuy nhiên chỉ nhìn thấy người trước mặt bình chân như vại làm cho Thoma đã gấp nay lại càng thêm gấp, lời nói có chút lung tung lộn xộn.
Ayato im lặng nhấp một ngụm trà nhìn Thoma, thở dài một hơi chậm rãi nói:
“Thoma chẳng lẽ ngươi không nhận ra sao, đây mới chính là ý định ban đầu của hắn. Ngươi nghĩ sau khi làm cho toàn bộ Mạc phủ gà bay chó sủa hắn sẽ cụp đuôi chạy trốn sao? Không, hắn chỉ muốn nhân cơ hội này trực tiếp gặp mặt vị kia mà thôi. Tin tưởng ta, hắn chính là kẻ tỉnh táo nhất toàn bộ Inazuma này, việc chúng ta cần làm hiện tại chính là ngồi chờ đợi kết quả.”
Thoma có chút sững sờ nghe Ayato nói, bối rối định nói thêm gì đó nhưng Ayato liền cắt ngang, ánh mắt sắc bén nhìn Thoma hỏi:
“Ngừng, việc này tới đây thôi. Vả lại em gái ta hiện tại ở nơi nào?”
Thoma gãi gãi mặt không dám nhìn thẳng Ayato lúng túng trả lời:
“Đại, đại tiểu thư ta gặp nàng đầu tiên, sau khi nghe ta nói nàng liền chạy đi rồi.”
Ayato nghe vậy liền trợn trắng mắt nghiến răng nói:
“Ngươi! Thôi, ta cũng không muốn nói nữa, mau nhanh chóng tìm nàng trở về.”
Ayato vừa dứt câu liền đứng lên đi ra ngoài, Thoma cũng nhanh chóng chạy theo hắn, phiền muộn thở dài.
. . .
Dạo bước trên đường phố Thành Inazuma, thả mình vào trong dòng người tấp nập Takeo rất nhanh tìm đến phố Hanamizaka. Đi đến trước Tiệm Pháo Hoa Naganohara, từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy một thiếu nữ đang loay hoay bận rộn bên trong cửa hàng. Mồ hôi thấm ướt gương mặt nàng nhưng trên gương mặt vẫn nở một nụ cười rạng rỡ tràn đầy sức sống.
Nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Yoimiya liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy thân ảnh trước mặt lập tức mỉm cười chạy đến chào hỏi:
“Thật hiếm thấy nha, ngươi vậy mà sáng sớm chạy đến cửa hàng nhà ta. Thế nào, có phải là thay đổi ý định trở thành phụ tá cho ta phải không?”
Takeo mỉm cười xoa đầu Yoimiya, sau đó lấy ra từ trong túi đồ một cái ống pháo hoa đưa cho nàng rồi nói:
“Đây là pháo hoa ta làm theo công thức mà ngươi nói, không thể không nói kỹ thuật của nhà Naganohara quả thực là danh bất hư truyền, pháo hoa làm ra luôn mang một ý vị khác hẳn so với món đồ bình thường ngoài chợ.”
Yoimiya hai mắt lấp lánh nhận lấy ống pháo hoa từ tay hắn, mỉm cười tự hào hỏi:
“Đó là đương nhiên, như vậy sau khi trải nghiệm công thức làm pháo hoa của nhà ta có phải cảm nhận được cảm hứng dâng trào cho nên mới chạy đến đây xin làm phụ tá có phải không?”
Takeo chỉ mỉm cười lắc đầu, lấy tiếp một hũ kẹo ra đưa cho Yoimiya sau đó nói:
“Thật xin lỗi, hôm nay ta có việc đột xuất cần phải hoàn thành cho nên không thể bồi ngươi được. Ống pháo hoa đó nếu ngươi muốn xem vậy hãy đợi đến chiều tối ra ngoài thành rồi hãy nổ, đừng để bị đội chữa cháy tóm được lần nữa.”
Xoa đầu Yoimiya một lần cuối, sau đó Takeo xoay người rời khỏi cửa hàng nhà Naganohara. Yoimiya nhìn hắn rời đi bỗng nhiên cảm thấy pháo hoa trên tay mình hôm nay không còn hấp dẫn như mọi ngày nữa, nhẹ giọng tự hỏi:
“Kỳ quái, tại sao ta lại cảm thấy… mất mát như vậy?”
. . .
Takeo chậm rãi bước đi len lỏi qua từng con phố, cho đến khi gần tiến đến Mạc phủ tay áo hắn bỗng nhiên bị một người nào đó kéo lại, một giọng nói ôn nhu vang lên:
“Có thể, xin đừng đi được hay không?”
Không cần quay lại Takeo cũng biết là ai, tuy nhiên hắn cũng chỉ có thể lắc đầu nói:
“Xin lỗi Ayaka, ý ta đã quyết. Ngươi… cũng nên trở về đi.”
Cảm nhận được bàn tay kéo ống tay áo run lên một trận, Takeo cầm lấy bàn tay đang nắm lại thật chặt, cẩn thận gỡ từng ngón tay ra rồi lau đi khóe mắt của nàng, sau đó xoay người rời đi để lại thiếu nữ mất hồn đứng ở phía sau.
Chẳng biết từ lúc nào Ayato đã đứng ở đằng sau lưng nàng, khẽ đặt bàn tay trên vai rồi thở dài nói:
“Về thôi Ayaka, ngươi không ngăn cản được hắn đâu.”
Ayaka muốn vươn tay ra giữ người trước mặt lại, tuy nhiên giữa chừng lại bỏ tay xuống, bóng lưng trước mặt gần như gang tấc nhưng nàng lại chẳng thể nào với lấy được, cuối cùng chỉ có thể cắn môi đứng đó dõi theo từng bước đi của hắn.
Cả hai anh em nhà Kamisato đều trầm mặc, bọn họ đều biết hành động này của Takeo có ý vị gì.
Năm trăm năm qua chưa một người nào dám làm trái ý Raiden Shogun, vậy mà hiện tại hắn không chỉ dám ngỗ nghịch ý chí của Thần linh mà còn muốn trực tiếp gặp mặt chất vấn nàng, hậu quả là gì mọi người đều biết rất rõ.
Mười năm trước hắn may mắn có Yae Miko đại nhân chen ngang nên nhặt về được một cái mạng, nhưng lần này thì khác, sẽ không có ai dám đứng ra ngăn cản cũng như cầu tình, kết quả chắc chắn phải có một người ngã xuống.
‘Takeo đại nhân, Ayaka nguyện chúc ngài may mắn.’