Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Bắt Đầu Trở Thành Khách Khanh Của Tenshukaku

Chương 9: Yae Miko phiền muộn.




Chương 9: Yae Miko phiền muộn.

Không nghĩ tới chỉ ngồi hàn huyên một chút với Yoimiya vậy mà hoàng hôn đã nhanh buông xuống, Thành Inazuma giờ đây đã chuẩn b·ị b·ắt đầu cuộc sống về đêm của nó.

Takeo cũng nhanh nhẹn đeo lên tạp dề nghênh đón vị khách đầu tiên đến quầy hàng của mình.

Dùng tay nghề sở trường nhất trong mười năm qua là nấu nướng, Takeo liên tục làm ra từng món ăn mà khách hàng yêu cầu. Từ các món ẩm thực đặc trưng của Inazuma như “Trứng chiên” “Xiên que ba vị” “Đậu phụ rán” “Cua phủ bơ” cho đến các món điểm tâm ngọt như “Dango ba màu” “Bánh anh đào” “Sữa Dango” các loại.

Nhìn thấy Takeo dùng tốc độ mắt thường khó nhìn thấy được vừa chuẩn bị nguyên liệu vừa nấu nướng, Yoimiya chẹp miệng tiếc nuối. Nếu như có thể dụ được hắn đến cửa hàng pháo hoa nhà nàng làm việc, chắc chắn sản lượng pháo hoa làm ra sẽ tăng vọt, có thể đem đến nhiều niềm vui hơn cho mọi người.

Đứng bên cạnh gian hàng của Takeo, Yoimiya nhanh chóng lấy từ trong túi đựng của mình ra những cây pháo hoa mini cầm tay, mỉm cười phân phát cho những đứa trẻ còn đang loay hoay xung quanh gian hàng.

Bên trong dãy người xếp hàng cũng có một vài người đến từ đội c·ứu h·ỏa Thành Inazuma vừa tan việc, nhìn thấy Yoimiya lấy ra pháo hoa khoé mắt liền giật giật, tuy nhiên Takeo đã phất tay lắc đầu nói:

“Có ta ở đây nàng muốn lên trời cũng không được, cứ việc để nàng tận hưởng niềm vui của mình đi.”

Nhìn thấy Yoimiya cười khanh khách lấy xuống hộp kẹo trên tóc mình rồi chia sẻ cho đám trẻ xung quanh, Takeo cũng mỉm cười nhìn theo.

Không thể không nói tiếng cười là một thứ rất dễ l·ây l·an, chỉ trong chốc lát mà khu vực xung quanh quầy hàng đã tràn ngập tiếng cười đùa vui vẻ của những đứa trẻ và người dân Thành Inazuma, xoá nhoà đi bầu không khí nặng nề đã đè nặng lên bờ vai bọn họ bấy lâu nay.

Thời gian nhanh chóng qua đi, quầy hàng của Takeo cũng đã dần thưa thớt người, nguyên liệu nấu ăn thì đã sử dụng gần hết.

Tiễn đưa vị khách hàng cuối cùng Takeo duỗi lưng một cái rồi nói:

“Yoimiya, cảm ơn đã trợ giúp ngày hôm nay.”

Yoimiya một tay chống nạnh, tay còn lại tạo thành hình chữ V giơ lên trước mặt Takeo, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết mỉm cười rạng rỡ nói:

“He he, đem đến niềm vui cho mọi người là trách nhiệm của “Nữ Hoàng Lễ Hội Mùa Hè” Naganohara Yoimiya! Lại nói pháo hoa không phải rất đẹp sao? Lũ trẻ đều rất ưa thích chúng, mặc dù chỉ có thể nở rộ trong một khoảnh khắc nhưng chính khoảnh khắc đó nó cũng sẽ tồn tại vĩnh cửu trong ký ức bọn nhỏ.”

Takeo gật đầu đồng ý với Yoimiya, sau đó lấy từ trong tủ đựng đồ ăn dưới quầy hàng ra một phần “Cá mùa hạ” rồi đưa cho nàng.

“Đây là phần thưởng nhỏ cho sự cố gắng của tiểu thư Yoimiya ngày hôm nay.”



“Oa là “Cá mùa hạ” cảm ơn Takeo! Ngươi đúng là bạn thân nhất của ta!”

Yoimiya hưng phấn nhảy cẫng lên, ánh mắt lấp lánh nhanh chóng ngồi xuống một cái ghế giải quyết phần “Cá mùa hạ” trước mặt, trên khoé miệng nàng in sâu một nụ cười rạng rỡ, đôi chân trắng nõn đung đưa vô cùng tinh nghịch.

Trong lúc Takeo đang bận rộn dọn dẹp quầy hàng của mình, lại có một đạo giọng nữ cắt đứt hành động của hắn.

“Ara, Takeo “đại nhân” hôm nay tại sao lại dọn hàng sớm như vậy? Chẳng lẽ là định tranh thủ thời gian đi hẹn hò với vị tiểu thư xinh đẹp bên cạnh này sao?”

Takeo một đôi mắt cá c·hết nhìn gương mặt người đối diện, nở ra một nụ cười gượng gạo chào hỏi:

“Yae tỷ tỷ, đã lâu không gặp. Tại sao hôm nay rồng lại có nhã hứng đi đến nhà tôm thế này?”

Chỉ thấy người trước mặt đôi mắt bắt đầu chớp chớp, “cố gắng hết sức” nặn ra một giọt nước mắt, trên người bắt đầu tỏa ra một bầu không khí vô cùng “bi thương” che miệng nói:

“Thì ra, sự hiện diện của ta đã bắt đầu làm cho cưng cảm thấy chán ghét sao? Quả nhiên nhân gian vẫn luôn tràn ngập bi thương cố sự, thế gian này không một buổi tiệc nào là không tàn.”

Takeo ngao ngán thở dài, im lặng từ dưới tủ đựng nguyên liệu lấy ra một phần đậu phụ, bắt đầu chế biến món đậu phụ rán ưu thích của Yae Miko.

“Chào mừng ngài đến gian hàng của nhà Naganohara, Yae Miko đại nhân! Xin mời gọi bất cứ món ăn nào ngài muốn, đầu bếp của ta sẽ nhanh chóng phục vụ.”

Yoimiya nhìn thấy Yae Miko liền đứng bật dậy, trên tay vẫn còn cầm một xâu “Cá mùa hạ” tay còn lại kéo ra một cái ghế mời Yae Miko ngồi xuống, động tác sấm rền gió cuốn.

“Ara, không phải là tiểu cô nương nhà Naganohara đây sao. Fu fu, quả là một đứa trẻ năng động làm người yêu thích.”

Yae Miko tuỳ tiện ngồi xuống ghế, một tay chống cằm cười tủm tỉm nhìn qua thân ảnh hai người trước mặt nói:

“Nhưng mà ta nhớ rằng gian hàng này tên là Tsutsui chứ không phải Naganohara nha. Tuy nhiên… cũng không phải là không có cách đổi Tsutsui thành Naganohara, chỉ cần để nhóc Takeo gả cho tiểu cô nương nhà Naganohara là được~”

Yoimiya lúc này mới có phản ứng lại lời Yae Miko nói, sửng sốt quay sang nhìn Takeo, gương mặt có chút ửng đỏ sau đó lắp bắp:

“Yae, Yae, Yae Miko đại nhân ngài nói đùa. A ha ha trời không còn sớm nữa ta xin phép về trước. Takeo ngày mai gặp lại!”

Chưa đến một cái chớp mắt thân ảnh Yoimiya đã mất hút, nàng đến và đi nhanh như một cơn gió thoảng qua, để lại trong không khí mùi hương thanh mát tràn đầy khí tức thanh xuân.



Đem dĩa đậu phụ rán đặt xuống trước mặt Yae Miko, Takeo bất đắc dĩ nhìn nàng thở dài:

“Yae tỷ tỷ, đùa giỡn tâm hồn của một thiếu nữ mới lớn là t·rọng t·ội, rất dễ sinh ra tư tưởng lệch lạc ảnh hưởng đến cuộc sống sau này.”

“Ara, là vậy sao? Nhìn không ra nhóc Takeo cũng rất quan tâm đến tiểu cô nương nhà Naganohara đấy chứ.”

Takeo đi đến đóng cửa tiệm rồi khoá trái lại, sau đó ngồi xuống nói:

“Ở trên hòn đảo vĩnh hằng tràn ngập đau thương cùng bi kịch này, một mình nàng tỏa sáng trong đêm tối tựa như pháo hoa rực rỡ, cố gắng mang đến ấm áp và niềm vui cho mọi người. Một người như vậy ta không muốn để ý đến cũng không được, phải không Yae tỷ tỷ?”

“Đúng vậy, dân chúng đảo Narukami vẫn rất luôn yêu quý đứa nhỏ này nha.”

Yae Miko lười biếng cầm đũa gắp lên một miếng đậu phụ rán, híp mắt cười nói:

“Thật ngon, đậu phụ rán vừa phải, rất non mềm, hương vị cũng không tệ. Cơ mà…”

Không để cho Yae Miko nói hết câu, Takeo đã từ trong tủ lấy ra một bình rượu sake, vừa mở nắp một mùi thơm ngọt ngào đã thoang thoảng khắp căn phòng làm cho người say mê.

Nhận lấy chén rượu từ tay Takeo, Yae Miko khẽ nhấp một ngụm, nhắm mắt thưởng thức hương vị dần lan tỏa trên đầu lưỡi, bâng quơ hỏi một câu:

“Ngươi… đã nghĩ kỹ chưa?”

Takeo tự rót cho mình một chén rượu rồi uống một hơi cạn sạch, nhẹ nhàng trả lời:

“Ta chưa bao giờ thanh tỉnh như hiện tại, Yae tỷ tỷ. Người làm sai không đáng sợ, đáng sợ là người làm sai nhưng vẫn không biết họ sai chỗ nào. Nàng lạc lối, ta phải đem nàng kéo trở về.”

Yae Miko từ từ mở mắt, lần đầu tiên Takeo nhìn thấy nàng có vẻ mặt nghiêm túc đến như vậy, thậm chí đôi mắt còn thêm vài phần lăng lệ. Takeo có chút choáng váng, đây thực sự là nàng hồ ly luôn trêu ghẹo mình sao? Làm sao lại có cảm giác Yae Miko biến thành một người hoàn toàn khác.

“Lần này không phải như mười năm trước, ngươi… sẽ c·hết. Hoặc ta nên nói, ngươi muốn đi tìm c·ái c·hết.”



Yae Miko ngữ điệu lúc này thập phần ác liệt, nàng hiện tại không còn dùng tư thái trưởng bối đối với Takeo nữa mà coi hắn như một người ngang hàng với mình.

“Ngươi đã vượt quá giới hạn, có lẽ mười năm trước nàng sẽ cho rằng ngươi là một hạt giống tốt để bồi dưỡng, nhưng hiện tại một khi biết được những việc ngươi sắp làm, nàng sẽ coi ngươi là tử địch, kẻ thù của vĩnh hằng.”

“A, suy cho cùng cũng chỉ là một con rối cứng nhắc, không bao giờ thay đổi.”

Mấy năm này Yae Miko kể cho hắn rất nhiều sự tích xưa cũ, kể cả việc Raiden Shogun hiện tại chỉ là một con rối thế thân cho Lôi thần thật sự. Takeo mặc dù trước đó đã biết điều này qua cốt truyện nhưng nội tâm vẫn vô cùng vui vẻ.

Ít nhất một khi Yae Miko chịu chủ động chia sẻ những bí mật này với hắn, chứng tỏ nàng cũng đã công nhận hắn là một phần nào đó trong gia đình này.

Takeo lại tiếp tục rót một chén rượu, cười nhạt nói:

“Yae tỷ tỷ, ngài biết ta trước giờ chưa từng sợ hãi tiếng sấm. Cây tre cho dù mưa to gió lớn đến nhường nào, sau cơn mưa nó vẫn sẽ đứng vững trên mặt đất. Đừng quá lo lắng như vậy, ta rất nhanh sẽ trở về.”

Yae Miko uể oải dựa vào tường, tựa như men rượu làm cho đầu óc nàng có chút chếnh choáng, tâm tình trở nên n·hạy c·ảm hơn, thở dài yết ớt nói:

“Ngu xuẩn.”

“Tại sao các ngươi lại giống nhau đến như vậy, tại sao lại luôn lựa chọn rời đi ta?”

Takeo ngồi đối diện Yae Miko trong lòng có chút khó chịu. Hắn muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại như bị người bóp nghẹt, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, cuối cùng chỉ có thể im lặng thở dài.

“Ngươi cùng người kia… đều là kẻ l·ừa đ·ảo. Nàng lúc đó cũng bảo mình chỉ rời đi một chuyến xa nhà, nhưng sau đó không bao giờ trở về nữa.”

“Hiện tại đến lượt ngươi, đừng diễn, ta có thể nhìn thấy từ trong ánh mắt của ngươi không hề có ý định sẽ trở về. Ngươi thực sự cần phải làm đến một bước này sao? Nàng quan trọng với ngươi đến thế, vậy còn ta… thì sao?”

Yae Miko lúc này đây cúi thấp đầu che dấu toàn bộ gương mặt, không thể nhìn thấy được nàng đang suy nghĩ những gì.

Không gian yên tĩnh đến đáng sợ, qua một khoảng thời gian dài chỉ có duy nhất một câu xin lỗi khe khẽ vang lên, Yae Miko lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Ánh mắt nàng tràn đầy cảm xúc chán ghét cùng xa cách, cuối cùng dần tan biến chỉ còn dư lại một đôi mắt hờ hững không một tia cảm tình, lạnh nhạt nói:

“Đi đi, nếu như ngươi có thể cứu vớt tên ngốc kia cùng Inazuma, ta sẽ coi như cuộc nói chuyện này chưa từng xảy ra, chúng ta vẫn có thể trở lại như cũ. Tuy nhiên nếu như ngươi không trở lại… Ha ha, nên nhớ hồ ly thù rất dai.”

“A, 30 năm bất quá cũng chỉ như thế này mà thôi…”

Nói rồi Yae Miko phất tay một cái, thân ảnh lập tức biến mất trước mặt Takeo, chỉ để lại một cánh hoa anh đào rơi trên mặt ghế.

Bóng tối bao phủ toàn bộ Inazuma, trong cửa tiệm chỉ còn lại một bóng người đang cô độc thưởng rượu giữa màn đêm.