Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Bắt Đầu Trở Thành Khách Khanh Của Tenshukaku

Chương 11: Ngươi… đang thương hại ta?




Chương 11: Ngươi… đang thương hại ta?

Mạc Phủ, lúc này đây đang có một thân ảnh nhẹ nhàng dẫm lên từng bậc thang, bước từng bước chậm rãi tiến vào bên trong đại sảnh đường.

Lính canh hai bên khi nhìn thấy thân ảnh người trước mặt liền cúi thấp đầu không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, lại càng không dám nghị luận lung tung, tựa như tên của người này đã trở thành một từ ngữ cấm kỵ nào đó.

Cạch.

Đẩy ra cánh cửa đại sảnh đường Mạc Phủ, Takeo tuỳ ý bước vào, liếc mắt nhìn xung quanh. Mạc phủ hôm nay ít người hơn hẳn, không còn những gã quan viên già đời cùng với những kẻ đến từ thế gia vọng tộc lượn qua lượn lại phô diễn quyền lực.

‘Cũng phải, hơn một nửa những kẻ này đều đã bị Ayato dọn dẹp sạch sẽ rồi.’

Ngay khi Takeo vừa xuất hiện, toàn bộ quan viên bên trong đều giật mình quay đầu lại, sau đó nhanh chóng cúi đầu cần mẫn làm việc, dáng vẻ tựa như không có thứ gì hấp dẫn hơn tờ giấy trước mặt này.

Nhìn thấy ánh mắt sợ sệt của đám người trước mặt, Takeo vẻ mặt bình thản đi ngang qua đại sảnh đường, bước chân của hắn nhẹ nhàng nện từng bước xuống mặt sàn nhưng đối với những người đang ngồi ở đây lại tựa như tiếng gõ vang chuông báo tử vậy.

Năm ngày qua hàng loạt những quan viên trọng yếu của Mạc Phủ lần lượt m·ất t·ích không rõ lý do, cho đến khi các thám tử tìm thấy được người thì cũng chỉ còn lại một bộ t·hi t·hể đang thối rữa ở góc xó xỉnh nào đó. Tin tức này hiện tại đã lan truyền trong khắp các gia tộc ở Inazuma, tựa như sét đánh ngang tai khiến cho tất cả những đám thế gia vọng tộc kia đều co đầu rụt cổ không dám bước chân ra khỏi lãnh địa.

Trọng yếu là những người m·ất t·ích này ít hoặc nhiều đều đã từng có quan hệ mật thiết với vị khách khanh trước mặt, cộng với một vài hành động khác thường dạo gần đây của hắn, chỉ cần là người có đầu óc một chút liền nhìn thấy có vấn đề nằm ở trong này.

Tuy hiện tại vẫn còn chưa thể điều tra được bất kỳ bằng chứng xác thực nào để có thể tìm ra h·ung t·hủ, nhưng đa phần mọi người đều nhất quán với nhau cho rằng Takeo chính là n·ghi p·hạm lớn nhất trong vụ án lần này. Vì cái gì những người từng liên quan tới hắn đều bị g·iết một cách đồng loạt như thế mà hắn vẫn ung dung còn sống?

Quan trọng hơn nữa, chỉ có Takeo là kẻ duy nhất dám đứng ra phản đối chính sách bế quan tỏa cảng của Raiden Shogun, mà những người m·ất t·ích này đều đã từng lén lút hoặc công khai chỉ trích lòng trung thành của hắn.

Vào lúc điều tra ban đầu các thám tử của Mạc Phủ đều đặt ra ba hướng điều tra, một đây chính là việc làm của thế lực chống phá ngoại lai nào đó nhằm vu oan giá hoạ cho Takeo. Tuy nhiên sau khi nghĩ đến chính sách bế quan tỏa cảng của Raiden Shogun thì hướng suy nghĩ này ngay lập tức bị bác bỏ.

Đừng nói là thế lực ngoại lai, cho dù có là thế lực trong nước đi chăng nữa cũng đừng mong có thể dễ dàng xuất nhập cảnh. Vả lại danh sách xuất nhập cảnh vẫn còn ở đây, không hề có ghi chép nào về việc có người ngoại quốc tiến vào cảng Ritou cả.



Như vậy chỉ còn hướng về hai giả thuyết còn lại, hoặc là Takeo thuê người g·iết những quan viên này, hoặc là hắn tự mình ra tay. Tuy nhiên những người ở đây đều thiên về phương án thứ hai hơn, dù sao võ nghệ của Takeo vẫn là danh bất hư truyền, g·iết bọn họ cũng chỉ như g·iết gà mà thôi.

Nhưng tại sao hắn lại muốn làm như vậy chứ? Mâu thuẫn cá nhân hay còn có bí ẩn nào khác, đây là vấn đề làm cho mọi người nhức nhối trong những ngày qua.

Tất nhiên những quan viên ở đây không thể nào biết được bí ẩn này, việc hợp tác với Fatui là bí mật tuyệt đối, hiện tại những quan viên cấp cao dính líu tới chuyện này đều đã mồ yên mả đẹp, không phải thứ mà những quan viên bàn giấy cấp thấp này có thể chạm đến được.

Đi ngang qua đại sảnh đường, Takeo chưa bao giờ cảm thấy con đường đi đến Tenshukaku xa đến như vậy, đã bao lâu rồi hắn không gặp mặt nàng, ba tháng? Sáu tháng? Một năm?

Mặc dù là làm Tenshukaku khách khanh nhưng số lần Takeo có thể gặp mặt Raiden Shogun cũng chỉ có thể đếm trên mười đầu ngón tay. Trừ khi có sự việc trọng đại liên quan mật thiết tới Inazuma bằng không cánh cửa Tenshukaku vẫn sẽ luôn đóng chặt, cho dù có là ai cũng không được tiến vào.

Chính vì thế mà Hiệp hội Kanjou với Hiệp hội Tenryou mới có thể dễ dàng thao túng mọi thứ trong Mạc Phủ cũng như lừa gạt Raiden Shogun đến như vậy.

Xoạt.

Một thân ảnh bất ngờ xuất hiện chắn trước mặt Takeo, ngăn không cho hắn tiến thêm một bước nào nữa.

“Sư phụ, xin dừng bước ở đây thôi. Tenshukaku hiện tại không phải là nơi ngài nên tiến vào.”

Takeo nhấc mí mắt mỉm cười nhìn thiếu nữ trước mặt, nhẹ nhàng xoa đầu nàng nói:

“Tiểu Tengu, ta chỉ là muốn gặp mặt nàng tâm sự một chút, đừng làm quá lên như thế. Ngươi hiện tại là đại tướng đương nhiệm của Hiệp hội Tenryou, vẫn là nên để tâm điều tra vụ án m·ất t·ích của đám quan viên trong Mạc Phủ kia thôi.”

Kujou Sara vẫn kiên định đứng chắn trước mặt, hai tay vươn ra ôm chặt cơ thể không cho Takeo nhúc nhích, lôi điện bùng nổ lách tách trong không khí. Tướng quân Mạc Phủ ngày thường lạnh lùng nghiêm nghị giờ đây hai mắt đỏ rực tựa như một con mèo con giữa trời mưa, dùng hết sức níu kéo chủ nhân đừng vứt bỏ mình.

“Vì sao… lại muốn làm như vậy? Vì sao lại làm trái với “Vĩnh hằng”? Vì sao phải dùng tới phương thức như vậy? Sư phụ, vì sao ngài lại muốn vứt bỏ ta? Ngài và Shogun đại nhân đều là hai người quan trọng nhất với ta, ngày hôm nay nếu như ngài muốn tiến vào Tenshukaku vậy thì hãy g·iết c·hết ta ngay tại chỗ này đi, ít nhất… trước khi c·hết ta cũng sẽ không nhìn thấy tình cảnh hai người tương tàn.”

Takeo ánh mắt phức tạp nhìn Sara trước mặt, nàng là do hắn nhiều năm trước nhặt được ở trong rừng trong lúc đang rơi từ trên hẻm núi xuống, tiếp đó đem về Mạc Phủ nuôi dưỡng một đoạn thời gian.



Mặc dù sau đó Takeo đã trao nàng cho Kujou Takayuki nhận nuôi nhưng hắn vẫn sẽ thường xuyên ghé qua thăm hỏi cũng như chỉ đạo tu luyện. Dần dần quan hệ hai bên ngày càng trở nên khăng khít, Sara cũng coi Takeo vừa là anh trai cũng như sư phụ của mình.

Sara trong lòng quả thực đánh giá cao việc Kujou Takayuki nhận nuôi mình nhưng nàng lại cảm thấy cô đơn vì không một kẻ nào trong nhà Kujou coi mình là thành viên trong gia tộc cả.

Đối với Sara, vị sự phụ từ trong rừng núi cứu nàng thoát khỏi c·ái c·hết cùng với Shogun đại nhân ban cho Vision Lôi mới là người mà nàng nên trung thành cùng với tôn kính.

Vì vậy hiện tại nhìn thấy hai người quan trọng nhất với mình đi đến bước đường cùng này, Sara không biết phải làm gì. Ngỗ nghịch ý chí của Thần linh là t·rọng t·ội, bị x·ử t·ử h·ình là điều không thể tránh khỏi, nàng không muốn chống lại Raiden Shogun nhưng cũng không thể đứng nhìn Takeo đi tìm c·hết.

Đang lúc Sara còn định nói thêm gì đó, chỉ nghe được Takeo khẽ xin lỗi, một luồng Haki nhẹ lướt qua cơ thể nàng, lập tức hai mắt liền trắng dã đổ gục trong lòng ngực hắn.

Nâng lên thiếu nữ đã b·ất t·ỉnh, Takeo nhanh chóng đem nàng trao cho q·uân đ·ội Mạc Phủ chăm sóc cẩn thận rồi mới dọc theo bậc thang của Tenshukaku tiến từng bước một về phía trước.

Nhìn thấy cánh cửa Tenshukaku trước giờ vẫn luôn đóng kín hôm nay lại mở toang trước mặt, Takeo không cần suy nghĩ cũng biết ý vị của hành động này.

Nàng đang chờ, đang chờ kẻ dám ngỗ nghịch ý chí của Thần linh!

Nếu đã làm thì không hối hận, kết quả ngày hôm nay hắn đã mô phỏng hàng ngàn lần trong đầu. Takeo dứt khoát tiến từng bước vào bên trong, lúc này đây trong đầu hắn đã chẳng còn những lý do hay lời biện hộ nào cả, hắn chỉ muốn gặp nàng!

Lọt vào tầm mắt vẫn là đạo thân ảnh tuyệt thế như ngày nào, nàng quay lưng về phía hắn, mái tóc mây dài màu tím chảy dài xuống dưới thắt lưng, bóng lưng mảnh mai cô độc giữa sảnh đường nhưng vẫn tràn đầy khí chất tôn quý.

Raiden Shogun chậm rãi xoay người, gương mặt lạnh băng không một tia cảm tình, ánh mắt tràn ngập lôi điện hờ hững nhìn người trước mặt hỏi:

“Ngươi… biết mình tội gì sao?”



Nghe thấy giọng nói lạnh nhạt không một tia cảm tình trước mặt, Takeo chỉ lặng lẽ đi đến cái bàn ở giữa sảnh đường, nhẹ nhàng ngồi xuống rồi lấy từ trong túi đồ của mình ra một phần “Dango ba màu” cùng “Sữa Dango” đặt lên trên bàn, sau đó mỉm cười nói:

“Shogun đại nhân, đã lâu không gặp.”

Raiden Shogun bình thản đi đến trước mặt Takeo, lôi điện chớp nhoáng trong lòng bàn tay, sau đó huyễn hóa thành Đoạn thảo trường đao rồi bình thản nói:

“Ngươi đang khiêu khích ta?”

Nhìn chằm chằm gương mặt tuyệt thế nhưng vô cảm trước mặt, Takeo sau đó chỉ cúi đầu đáp lại:

“Shogun đại nhân hà cớ gì lại nói ta có tội?”

Trong mắt Raiden Shogun bắt đầu xuất hiện lãnh ý, lôi điện nở rộ trong không khí, Đoạn thảo trường đao bất cứ lúc nào cũng có thể chém xuống đầu hắn.

“Ta mặc dù ở trong Tenshukaku nhưng toàn bộ sự việc xảy ra trong Inazuma đều không thể qua khỏi mắt ta. Không cần giả vờ, giải thích những việc ngươi làm sau đó nhận lấy trừng phạt của Thần linh.”

Takeo lắc đầu mỉm cười đáp lại:

“Ngài biết hết? Shogun đại nhân quả nhiên anh minh thần võ, thuộc hạ quả thực có tội, thế nhưng ta sợ rằng… tội của ngài càng lớn hơn của ta nhiều.”

Raiden Shogun im lặng nhìn chăm chú gã nam nhân gan to bằng trời trước mặt này, không chỉ dám ngỗ nghịch ý chí của nàng mà còn công khai chất vấn ngược lại, năm trăm năm qua chưa một kẻ nào dám vô lễ như vậy.

Takeo đối mặt với vị Thần linh đang đứng từ trên cao nhìn xuống, giọng nói chậm rãi cất lên:

“Ta là khách khanh của Tenshukaku, nói trắng ra chính là thư ký cũng như là người đại diện cho ý chí của Raiden Shogun. Những việc làm trong mười năm qua của ta cũng đều dựa trên ý nguyện của ngài, quét sạch mọi yếu tố có thể uy h·iếp đến Inazuma cũng như “Vĩnh hằng”.”

“Tuy nhiên hôm nay ta cảm thấy thật thất vọng, Shogun đại nhân ngài nói biết hết tất cả nhưng ta chỉ cảm thấy… ngài vốn không biết gì cả, hoặc là nói ngài không quan tâm tới bất kỳ thứ gì ngoại trừ “Vĩnh hằng”.”

“Nếu như cứ để việc này tiếp tục kéo dài, đợi đến khi Inazuma tràn ngập trong hỗn loạn đến lúc Shogun đại nhân ra tay cũng đã quá muộn. Thần linh tuy mạnh mẽ nhưng… ngay cả ngài cũng không thể một đao chặt đứt bóng tối bao phủ Inazuma năm trăm năm trước không phải sao?”

Raiden Shogun hai mắt híp lại, ánh mắt lăng lệ nhìn Takeo nói, tuy nhiên trong giọng nói lúc này lại có thật nhỏ rung động, tựa như phẫn nộ chất vấn hắn:

“Ngươi… đang thương hại ta?”