Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 962: Sở Thích.




Với thực lực bây giờ của Lục Duyên, nếu muốn hắn vẫn có thể bảo vệ một lỗ hổng.

Nhưng nếu chỉ bảo vệ một lỗ hổng, cũng không thể trị tận gốc, việc Lục Duyên cần làm nhất bây giờ là nhanh chóng đột phá lên cấp quy tắc, sau đó diệt trừ tận gốc sào huyệt của dị thú.

Nghe Lục Duyên nói xong, Nhược Thủy cười nói:

"Ngươi cứ yên tâm tu luyện, trước đó bọn ta không quấy rầy ngươi là để ngươi tiếp tục yên tâm tu luyện, nếu ngươi có thể đột phá lên trên chiến thần, chúng ta mừng còn không kịp. Nếu lần này không xảy ra tình huống khẩn cấp, ta cũng sẽ không tới tìm ngươi"

Lục Duyên cười:

"Cảm ơn tiền bối đã hiểu cho"

Nhược Thủy nhìn chăm chú Lục Duyên, khẽ cười nói:

"Nói thật, giai đoạn trưởng thành của ngươi còn khủng khiếp hơn bọn ta nhiều, nếu hỏi tất cả chiến thần trong vũ trụ xem ai có thể đột phá lên cấp cao hơn chiến thần, tất cả chúng ta đều nghĩ rằng người đó là ngươi. Hy vọng ngươi có thể làm được chuyện mà chúng ta không thể làm"

Lục Duyên nhận ra, e rằng Nhược Thủy và các chiến thần không biết chuyện nguồn gốc của vũ trụ.

Nghĩ lại, nếu Nhược Thủy và các chiến thần khác biết cội nguồn lập phương có thể tiến hóa gen, giúp đỡ người ta lĩnh ngộ được quy tắc, chưa chắc bọn họ sẽ bình tĩnh như vậy.

Vì dù sao, đối với ý chí vũ trụ, đây là cách thích hợp nhất, nhưng đối với các chiến thần khác, có lẽ sẽ rất ít người lựa chọn tin vào ý chí vũ trụ, hầu hết bọn họ đều tin vào bản thân mình.

Nếu bọn họ biết sự thật, chỉ sợ sẽ có chiến thần giết chết hắn để lấy cội nguồn của hắn vừa kết hợp được rồi dùng cho chính mình.

Nếu so sánh thì, thần long cũng là thủ hộ giả do ý chí vũ trụ tạo ra, hẳn sẽ không cần lo về chuyện đó.

Dù suy nghĩ của Lục Duyên xoay chuyển không ngừng, nhưng nét mặt hắn vẫn vô cùng nghiêm túc:

"Ta sẽ cố gắng"

Nhược Thủy gật đầu, cười nói:

"Mục đích của ta đã hoàn thành, cũng nên rời khỏi đây rồi. Ngươi cứ yên tâm tu luyện đi"

Lục Duyên gật đầu:

"Ta tiễn tiền bối"

Liên quan tới việc tìm vị trí tổng bộ giáo đoàn Thiên Tai, bây giờ Lục Duyên chưa nói gì, hắn định thử trước, nếu quả thật có thể tìm ra thì hắn sẽ thông báo cho Nhược Thủy nhờ người đến hỗ trợ.

Nếu bây giờ nói thẳng ra, đến lúc đó lại không tìm thấy, chẳng phải sẽ vô cùng xấu hổ hay sao?

Hơn nữa có thể khiến người ta nghĩ rằng hắn là một tên ba hoa chích chòe, không đáng tin.

Chuyện vẫn chưa chắc chắn, Lục Duyên nghĩ vẫn không nên nói ra thì hơn.

Sau khi tiễn Nhược Thủy rời đi, ba người Lục Duyên, Tư Thính Vũ và Sương Nguyệt cùng trở về phòng khách.

Tư Thính Vũ và Sương Nguyệt liếc nhau, sau đó cùng nghiêm túc nhìn Lục Duyên.

Tư Thính Vũ mở miệng hỏi:

"A Duyên, chuyện mà vị tiền bối chiến thần kia vừa nói là ý có gì? Tình hình rất nghiêm trọng hay sao?"

Nghe thấy lời của Tư Thính Vũ, Lục Duyên nhớ đến những thứ liên quan tới đầu nguồn dị hóa cùng với mẫu chúa dị thú ở ngoài biên giới, các chiến sĩ gen bình thường đều không biết rõ, mấy người Tư Thính Vũ cũng chẳng biết được bao nhiêu.

Hắn suy nghĩ chốc lát, cảm thấy cũng phải nói cho các nàng biết, tránh đến lúc đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sẽ trở tay không kịp.

Nghĩ đến đây, Lục Duyên nói cho Tư Thính Vũ và Sương Nguyệt biết tin tức mà lúc trước Thần long đã nói với hắn.

Hai người nghe Lục Duyên nói mà sắc mặt liên tục biến đổi.

Đợi đến khi Lục Duyên nói xong, trên mặt của hai người chỉ còn lại mỗi vẻ khiếp sợ.

Sau một lúc im ắng, Sương Nguyệt nhìn Lục Duyên rồi nói:

"ý của ngươi là, mẫu chúa dị thú bên ngoài vũ trụ có thể xâm lấn bất cứ lúc nào, đến lúc đó, nếu như không đối phó được thì cả vũ trụ đều sẽ diệt vong sao?"

Lục Duyên gật đầu:

"Ừm, chính là ý này"

Hai người lại rơi vào trầm tư lần nữa.

Lục Duyên cười nói tiếp:

"Cho nên các ngươi phải tu luyện cho tốt để nhanh chóng đột phá, như thế thì đến lúc đó, dù lúc đó hiện tượng dị hóa có nghiêm trọng hơn, nếu ta không ở bên cạnh thì các ngươi cũng có năng lực tự bảo vệ bản thân"

Tư Thính Vũ nhìn Lục Duyên thật sâu, đáp lời:

"Bất kể sau này có xảy ra chuyện gì, chúng ta đều sẽ đứng ở bên cạnh ngươi. Chúng ta sẽ cố gắng tu luyện cho tốt để mau chóng đột phá, có ngươi giúp đỡ, dù là cấp chiến thần thì cũng chưa chắc không thể đạt tới"

Sương Nguyệt ở bên cạnh cũng gật đầu.

"Ừ, ta cũng nghĩ như vậy. Chờ khi chúng ta đạt cấp chiến thần, là có thể đối phó những dị thú đó cùng với ngươi rồi"

Lục Duyên bật cười:

"Ta chờ các ngươi"

Nói xong, hắn nghĩ đến điều đó, nhìn sang hai người mà tò mò hỏi:

"Đúng rồi, sao chỉ có hai ngươi các ngươi ở đây, những người khác đâu?"

Tư Thính Vũ trả lời:

"Chúng ta vừa mới kết thúc tu luyện, Thanh Hòa vẫn đang tu luyện, còn mấy người Tiểu Tuyết thì đã hết thời gian nên rời khỏi Khởi Nguyên Chi địa rồi"

Lục Duyên giật mình gật đầu.

Lúc này, Sương Nguyệt lại lộ ra nụ cười xấu xa:

"Trong đây chỉ còn lại hai người chúng ta, có muốn làm vài chuyện yêu thích hay không? Ta và Thính Vũ có thể cùng làm đó?"

Tư Thính Vũ ở bên cạnh sững sờ, sau đó lộ ra vẻ mặt xấu hổ ngượng ngùng.

Nàng ho nhẹ một tiếng rồi đứng lên:

"Ta đi chuẩn bị cơm tối, chẳng mấy chốc nữa Thanh Hòa sẽ trở về"