Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 961: Lối Mòn.




Lục Duyên nghe nói như thế, hắn cảm thấy hơi giật mình.

Sau đó dường như hắn nghĩ đến chuyện gì, hỏi lại:

"Bên phía giáo đoàn Thiên Tai cũng có cường giả cấp thần sao?"

Nhược Thủy gật đầu:

"Ừ, giáo đoàn Thiên Tai có tổng cộng ba vị giáo chủ, tất cả đều là cường giả cấp thần.

Trong đó thực lực của đại giám mục khá mạnh, hai giáo chủ còn lại đều được dị thú dị hoá ban ơn nên cưỡng ép tăng lên cấp chiến thần, thực lực hơi yếu hơn những chiến thần khác. Có lẽ bọn họ sẽ không thể gây ra uy hiếp gì với ngươi, người duy nhất cần lo là đại giám mục kia"

"Thì ra là thế, cảm ơn Nhược Thủy tiền bối đã nhắc nhở"

Lục Duyên thoáng dừng lại, sau đó nhìn Nhược Thủy, có chút thắc mắc hỏi:

"Nhược Thủy tiền bối, chẳng lẽ không thể ra tay trước để tiêu diệt giáo đoàn Thiên Tai được hay sao? Với số lượng chiến thần của loài người, chúng ta không khó để tiêu diệt hoàn toàn giáo đoàn Thiên Tai mà?"

Trên mặt Nhược Thủy hiện lên một tia đắng chát, nàng ấy nói:

"Phần lớn chiến thần của loài người cũng phải bảo vệ lỗ hổng ở ranh giới, số chiến thần còn lại tuy có thể giết chết giáo chủ Thiên Tai, nhưng hành tung của giáo đoàn Thiên Tai vô cùng quỷ dị bí ẩn, khó có thể tìm thấy đại bản doanh của chúng, vì thế cho tới nay chúng ta vẫn chưa thể thanh trừ triệt để"

"Hóa ra là như vậy..."

Lục Duyên gật đầu.

Trước kia hắn cũng từng bắt sống vài sứ đồ Thiên Tai, nhưng không thể tìm được đầu mối nào có tác dụng, bây giờ sau khi nghe Nhược Thủy nói, hắn cũng hiểu rõ, sẽ rất khó có thể tìm thấy vị trí của tổng bộ giáo đoàn Thiên Tai.

Tiếc rằng hắn không thể moi được bất cứ tin tức gì từ giáo đồ Thiên Tai.

Chờ chút, hình như gen siêu phàm cũng có tác dụng giống như thế đúng không?

Trong đầu Lục Duyên suy nghĩ một chút, ngay sau đó trong đầu hắn bỗng lóe lên một tia sáng, hơi mở to mắt, hắn chợt nẩy ra một suy nghĩ to gan.

Hắn nhận ra dường như từ trước đến nay tư duy của mình vẫn luôn sai lệch rồi.

Vốn dĩ trong suy nghĩ của Lục Duyên, nếu muốn biết về vị trí tổng bộ của giáo đoàn Thiên Tai thì phải ra tay từ thành viên của nó, sau đó cố gắng điều tra tin tức về vị trí tổng bộ của giáo đoàn Thiên Tai.

Người biết về vị trí tổng bộ giáo đoàn Thiên Tai chỉ có sứ đồ Thiên Tai và giáo đỏ Thiên Tai, nhưng sau khi bọn họ bị dị hoá ăn mòn, về cơ bản không thể dò hỏi được tin tức gì.

Cho nên chuyện này rơi vào một vòng tuần hoàn chết.

Nhưng bây giờ, Lục Duyên đã vượt ra khỏi vòng tuần hoàn này, sau khi hắn nhận ra khả năng của mình, dường như hắn cũng có khả năng tìm thấy vị trí của giáo đoàn Thiên Tai.

Đó là bánh xe số mệnh.

Trước hết Lục Duyên dùng nó để gia tăng vận may cho bản thân, rồi sau đó tìm đường.

Chỉ cần hắn gia tăng nhiều may mắn cho bản thân, rồi thông qua cách đó, chưa chắc không tìm thấy vị trí tổng bộ của giáo đoàn Thiên Tai kia.

Dựa theo kinh nghiệm trước kia của hắn, khả năng tìm được tương đối lớn.

Sau khi suy nghĩ như vậy xong, Lục Duyên có chút cảm giác mình hơi ngu ngốc.

Có lẽ, hắn nên thử tìm kiếm vị trí tổng bộ của giáo đoàn Thiên Tai trước, sau đó lại thông báo cho mấy người Nhược Thủy, rồi bọn họ cùng nhau vây công tổng bộ giáo đoàn Thiên Tai được không?

Chỉ cần đánh úp bất ngờ, bọn họ sẽ có hy vọng nhổ tận gốc tổng bộ giáo đoàn Thiên Tai.

Đương nhiên, tiền đề là Lục Duyên có thể dùng vận may để tìm đúng đường tới vị trí tổng bộ của giáo đoàn Thiên Tai.

Thấy nét mặt Lục Duyên có chút kỳ quái, Nhược Thủy hỏi:

"Sao vậy? Những lời ta nói lúc nãy vẫn khiến ngươi còn gì chưa rõ hay sao? Nếu có chỗ nào không hiểu, ngươi cứ hỏi lại"

Lục Duyên lấy lại tinh thần, cười nói:

"Không có chuyện gì hết, ý của tiền bối là nếu giáo đoàn Thiên Tai gây ra chuyện gì, muốn ta sẽ ra tay giúp đỡ sao?"

Nhược Thủy gật đầu nói:

"Đúng vậy, đó đúng là ý định của ta. Đến lúc đó mong ngươi có thể ra tay chỉ viện"

Lục Duyên cười nói:

"Không có vấn đề gì, nếu quả thật giáo đoàn Thiên Tai có động tĩnh gì bất thường, tiền bối cứ liên lạc với ta, ta sẽ lập tức tới hỗ trợ"

Nghe Lục Duyên đồng ý thẳng thắn như vậy, Nhược Thủy cũng nhẹ nhàng thổ ra.

Nàng ấy nở một cười:

"Vậy ta thay tất cả sinh linh trong lãnh thổ loài người cảm ơn ngươi trước"

Lục Duyên lắc đầu:

"Tiền bối quá khách sáo rồi, đây là chuyện ta nên làm. Nếu lỗ hổng ở ranh giới bị chiếm giữ, đến lúc đó không chỉ gây ảnh hưởng đến loài người mà ngay cả ta cũng không ngoại lệ, ta cũng đang giúp bản thân mình mà thôi. Huống chỉ các vị tiền bối vẫn luôn bảo vệ ranh giới, chẳng phải cũng vì sinh linh bên trong lãnh thổ loài người hay sao?"

Lục Duyên dừng một chút, sau đó hơi áy náy:

"Theo lý mà nói ta cũng phải đi bảo vệ lỗ hổng giống các vị tiền bối, nhưng bây giờ tu vi của ta vẫn chưa đạt tới cực hạn, hy vọng các vị tiền bối có thể hiểu giúp cho. Sau khi ta đạt đến cực hạn rồi, có lẽ chúng ta sẽ có những con đường khác thoát khỏi tình cảnh » này: