Nói đến đây, nàng nhìn về phía Vương Linh Linh ở một bên, trên mặt còn lộ ra về giễu cợt, mở miệng nói:
"Tiểu thư Vương Linh Linh, chắc đây là chủ ý của ngươi phải không? Cũng chỉ có ngươi mới có thể làm ra chuyện thế này, đáng tiếc kẻ thua cuộc mãi là kẻ thua cuộc"
Vương Linh Linh híp mắt lại, trên mặt vẫn duy trì nụ cười dịu dàng kia rồi nói:
"Vậy sao? Tiểu thư Tiểu Bạch, sao lại đi ra ngoài vào lúc này? Không phải là bị Dạ Dạ đuổi ra đấy chứ?"
Nghe nàng nói thế, nụ cười của Tiểu Bạch lập tức cứng đờ, khóe miệng đột nhiên co rúm, không biết nên phản bác như nào.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Tiểu Bạch, nụ cười của Vương Linh Linh càng dịu dàng hơn, nàng hỏi:
"Xem ra ta đã đoán đúng rồi? Không nghĩ đến, tiểu thư Tiểu Bạch là thị nữ thiếp thân của Dạ Dạ mà cũng chỉ là một kẻ thua cuộc, chẳng phải càng đáng thương hơn so với bọn ta sao?"
"Hức..."
Thân thể Tiểu Bạch run nhè nhẹ, có về như sắp khóc đến nơi.
Nàng cũng quá thẳm rồi?
Lý Thanh Hòa và Sương Nguyệt ở bên cạnh nghe đoạn đối thoại của Tiểu Bạch và Vương Linh Linh thì liếc nhìn nhau, trong mắt đều hiện ra vẻ cổ quái.
Sương Nguyệt âm thầm truyền âm cho Lý Thanh Hòa:
"Hiện tại mấy cô gái nhỏ đều đáng sợ như vậy sao?"
Khóe miệng Lý Thanh Hòa cũng co quắp:
"Không thể trêu vào, không thể trêu vào..."
Thế nhưng chẳng bao lâu sau, mấy người đều loáng thoáng nghe thấy tiếng hét thảm thiết truyền ra từ trong phòng, Tiểu Bạch thay đổi sắc mặt, cũng không cãi cọ với Vương Linh Linh nữa mà lo lắng nhìn về phía căn phòng.
"Công chúa điện hạ..."
Mấy người Lý Thanh Hòa hai mặt nhìn nhau, Amy nghi ngờ hỏi:
"Dạ Dạ ghi lại gen cấp gì mà lại đau đớn như vậy?"
Vương Linh Linh híp mắt lại, trên mặt xuất hiện vẻ ngạc nhiên:
"Dựa vào thực lực của Dạ Dạ, nếu như ghi lại gen cấp đế thì dù không có A Duyên cũng sẽ không đau đớn như thế, huống chỉ bây giờ còn có A Duyên ở đây? Nàng ghi lại gen cấp thánh sao?"
Lý Thanh Hòa và Sương Nguyệt liếc nhìn nhau, đều cảm thấy hơi khiếp sợ.
Sương Nguyệt nhịn không được mà mở miệng nói:
"Cấp thánh? Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?"
Lý Thanh Hòa lắc đầu:
"Dựa theo tính cách của Duyên đệ đệ, nếu như không có niềm tin tuyệt đối, hắn sẽ không để cho Dạ Dạ lại gen loại cấp bậc này, yên tâm đi"
Nghe nàng nói thế, Tiểu Bạch ở bên cạnh cũng nhẹ nhàng thở phào.
Dựa theo sự hiểu biết của nàng về Lục Duyên thì cũng là như thế.
Vẻ mặt Sương Nguyệt phức tạp, cười nói:
"Cô nhóc Dạ Dạ này vừa mới đột phá chiến hoàng mà đã muốn ghi lại gen cấp thánh, không khỏi quá lợi hại rồi"
Lý Thanh Hòa gật đầu:
"Luôn cảm thấy mình đã già rồi"
Sương Nguyệt lộ ra về mặt mong chờ:
"Chờ ta đột phá đến cấp chiến đế, ta cũng để A Duyên cho ta ghi lại gen cấp thánh!"
Nụ cười của Lý Thanh Hòa cứng đờ, liếc mắt nhìn Sương Nguyệt rồi hỏi:
"Ngươi chắc chắn không phải là vì thứ khác?"
Sương Nguyệt nghe thấy thế thì khuôn mặt lập tức hiện ra nụ cười dâm tà:
"Thứ khác mà ngươi nói là thứ gì? Tại sao ta cảm thấy không hiểu gì? Ngươi nói chi tiết xem nào?"
Lý Thanh Hòa tặng cho nàng một cái lườm, cũng không tiếp lời nữa.
"Xem ra Dạ Dạ đã bắt đầu ghi lại gen, đoán chừng sẽ mất một khoảng thời gian, chúng ta ở đây chờ một chút đi"
Mọi người cùng gật đầu.
Trong phòng tắm, Lục Duyên nhìn thấy làn da của Dạ Dạ trở nên trắng bệch, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó vì đau đớn thì cũng cảm thấy đau lòng.
Thế nhưng, đây là cái giả phải trả để trở nên cường đại, Lục Duyên cũng không thể giúp cái gì.
Đừng nói là Dạ Dạ, dù là hắn - người sở hữu tiến hóa lập phương tiến hóa gen siêu phàm, khi tiến hóa cũng cực kỳ đau đớn.
Lục Duyên chỉ có thể bảo đảm Dạ Dạ sẽ hoàn tất việc ghi lại gen một cách an toàn mà thôi.
Thời gian cứ thế trôi qua, không biết qua bao lâu, tốc độ các vết thương xuất hiện trên người Dạ Dạ chậm dần, tiếng hét thảm thiết của nàng cũng dân ngừng lại.
Lục Duyên có thể chữa khỏi các vết thương trên người Dạ Dạ một cách dễ dàng, sẽ không xuất hiện tình huống vừa mới trị liệu xong lại muốn nứt toạc lần nữa như lúc trước.
Một lúc nữa trôi qua, tiếng kêu thảm thương của Dạ Dạ im bặt, thân thể cũng không còn xuất hiện vết thương, khí tức chập chờn quanh thân dần trở nên huyền ảo.
Lục Duyên biết Dạ Dạ đã hoàn thành một nửa việc ghi lại gen, chuyện còn lại là đánh chết hung thú dị hóa cấp thánh kia đi.
Về mặt này thì Lục Duyên có lòng tin đối với Dạ Dạ, suy cho cùng bản thân Dạ Dạ cũng đã có được trọn vẹn bốn món thánh khí, lại thêm thuộc tính nền tảng cường đại, việc đối phó với một con hung thú huyết mạch cấp thánh cùng cấp bậc với nàng cũng không khó lắm.
Không bao lâu sau, khí tức của Dạ Dạ dần bình phục lại.
Nàng chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt mèo đen nhánh tựa như chứa đựng sương mù màu đen, khí tức trở nên thần bí khó lường.
Chẳng mấy chốc, sương mù màu đen trong đôi mắt đen kịt của nàng tiêu tán, trên khuôn mặt mặt xinh đẹp lạnh lùng tràn đầy vẻ mừng rỡ.
Nàng nhìn Lục Duyên chăm chú rồi nhẹ nhàng ôm lấy hắn từ phía sau, trong giọng điệu bình thản ẩn chứa sự vui sướng rõ mồn một:
"A Duyên, ta thành công rồi"
Dù giờ phút này khắp người Dạ Dạ đều là vết máu, nhưng Lục Duyên cũng không hề có ý ghét bỏ, hắn cười tủm tỉm mà vỗ lưng Dạ Dạ, mở miệng nói:
"Rất lợi hại, ghi lại gen cấp thánh rất đau đớn mà ngươi vẫn có thể kiên trì được, rất mạnh"
Dạ Dạ khẽ gật đầu một cái:
"Ừm. Ta còn tưởng rằng ta không kiên trì nổi"