Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 937: Mục Tiêu Chung.




Lục Duyên bật cười vuốt tóc Dạ Dạ, vươn tay sờ lên đôi tai màu đen lông xù của nàng.

Ngay lập tức, Dạ Dạ vốn đang dịu dàng ôm hắn lại run một cái, phát ra một tiếng mèo kêu nho nhỏ.

Lục Duyên:

sạn Dạ Dạ ngẩng đầu lên nhìn Lục Duyên, khuôn mặt xinh xắn ửng đỏ, con ngươi ẩn chứa tia sáng mông lung, cất giọng nói:

"Hiện tại ta muốn thực hiện bước cuối cùng của nghi thức"

Trong lúc nói chuyện, Dạ Dạ ngẩng đầu lên, dần tới gần khuôn mặt Lục Duyên.

Lược bỏ mấy chục ngàn chữ...

Bên ngoài căn phòng, Tư Thính Vũ, Tư Thính Tuyết và Rebecca cũng bị tiếng hét thảm thiết của Dạ Dạ hấp dẫn đến đây, giờ phút này đang chờ đợi kết quả cuối cùng, trên mặt đều là vẻ lo lắng.

Suy cho cùng, Dạ Dạ cũng đi theo mấy người Tư Thính Tuyết cùng đến thượng tầng Khởi Nguyên Chi Địa, dựa theo thời gian Khởi Nguyên thì mọi người cũng đã tu luyện và chiến đấu cùng nhau nhiều năm, hiển nhiên đã có tình cảm sâu đậm, nên không một ai hi vọng Dạ Dạ xảy ra chuyện.

Chẳng mấy chốc, mọi người nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Dạ Dạ dần nhỏ đi, vẻ lo lắng dần dần được sự mừng rỡ thay thế.

"Xem ra, Dạ Dạ đã sắp hoàn thành việc ghi lại"

Khuôn mặt Lý Thanh Hòa lộ ra vẻ tươi cười.

Tư Thính Vũ mở miệng nói:

"Không nghĩ đến Dạ Dạ thật sự làm được chuyện ghi lại gen cấp thánh ở cấp bậc chiến hoàng, thực sự rất mạnh, cũng sắp đuổi kịp A Duyên"

Các nàng đều biết, vào lúc Lục Duyên đạt chiến hoàng có vẻ như đã ghi lại mấy cái gen cấp thánh liền.

Đương nhiên, Lục Duyên là tiến hóa tới gen cấp thánh, vẫn có điểm khác so với Dạ Dạ.

Đợi đến khi tiếng hét thảm thiết hoàn toàn lắng lại, thêm một lúc nữa trôi qua bỗng có âm thanh kỳ lạ truyền ra từ trong phòng.

Nghe thấy âm thanh này, Tư Thính Tuyết đã từng trải qua lập tức cứng đờ cả mặt, hơi đưa mắt nhìn sang chỗ khác, mà Rebecca thì cúi đầu che giấu về mặt đỏ bừng.

Sắc mặt của mấy người khác cũng trở nên cổ quái.

Sau một lúc im lặng như tờ, Lý Thanh Hòa khó chịu lườm một cái:

"Quả nhiên, cái tên đệ đệ hư hỏng này bắt đầu bắt nạt Dạ Dạ!"

Amy trừng to mắt đầy vẻ kinh ngạc, dường như các kiến thức được học lúc trước đang trở thành thực tiễn trước mắt khiến nàng có chút ngây ngẩn.

Vương Linh Linh thì híp mắt lại, thỉnh thoảng liếc nhìn Tiểu Bạch đang vui mừng rồi lại nhìn về phía Amy mơ mơ màng màng, thầm thở dài trong lòng.

Đồng đội này không ổn đâu huấn luyện viên ơi, ta muốn đổi một đồng đội mới.

Sương Nguyệt cười tủm tỉm liếc nhìn mấy người Lý Thanh Hòa, sau đó cười ha hả nói:

"Ta cũng phải đi tu luyện, tranh thủ ghi lại gen sớm một chút, đến lúc đó tỷ tỷ ta đây cũng muốn ghi lại gen cấp thánh!"

Tư Thính Vũ ở bên cạnh trầm ngâm một lát rồi nói:

"Hôm nay phải chúc mừng Dạ Dạ, ngày mai lại nói tiếp"

Rebecca hơi giơ cánh tay nhỏ lên, nhỏ giọng nói chuyện:

"Có lẽ... Buổi tối hôm nay, phỏng chừng hai người bọn họ sẽ không ra ngoài"

Mấy người Lý Thanh Hòa:

24 Mọi người nhìn về phía Rebecca bằng ánh mắt cổ quái, sau đó lại nhìn Tư Thính Tuyết ở bên cạnh.

Suy xét đến ý kiến của hai người từng trải này, Lý Thanh Hòa trực tiếp đi ra bên ngoài:

"Đi tu luyện thôi"

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều trực tiếp rời đi trừ Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch đứng tại chỗ, trên gương mặt nhỏ xinh hiện ra vẻ xoắn xuýt.

Sau đó nàng ôm tia hi vọng cuối cùng mà nhẹ nhàng gõ cửa một cái:

"Công chúa điện hạ... Tiểu Bạch có thể đi vào không?"

Sau đó, Tiểu Bạch phát hiện âm thanh truyền ra từ trong phòng khiến nàng thấy hơi khó chịu đột nhiên biến mất.

Tiểu Bạch: "…"

Nàng khóc lóc chạy về phía luyện võ quán.

Giữa trưa ngày thứ hai, Lục Duyên từ từ mở mắt ra, hắn nhìn thoáng qua Dạ Dạ cuộn mình trong lỏng ngựa của hắn tựa như con mèo đen bình thường, trên mặt hiện ra nụ cười dịu dàng.

Ừm... Quả nhiên Dạ Dạ mang đến cho hắn cảm giác hoàn toàn khác.

Trừ đoạn nhạc đệm Tiểu Bạch bất thình lình gõ cửa ra, có lẽ đối với Dạ Dạ mà nói lần đầu tiên này cũng vẫn rất đẹp.

Lục Duyên vẫn có chút lòng tin này, cũng không biết vì sao Tiểu Bạch đột nhiên muốn đi vào.

Hắn nghĩ lại, hình như mình quên làm hiệu quả cách âm.

Lúc Tiểu Bạch gõ cửa thì hắn mới nhớ ra.

Sau đó hắn lại nghĩ đến mấy người Lý Thanh Hòa trốn ở trong góc lúc trước, sắc mặt lập tức trở nên cổ quái.

Ngay từ đầu hắn còn tưởng rằng các nàng tò mò chuyện Dạ Dạ ghi lại gen siêu phàm.

Hiện tại xem ra... Dường như không chắc là chuyện đó?

Hừm...

Dù Lục Duyên da mặt dày nhưng cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Ngay lúc Lục Duyên còn đang suy nghĩ, Dạ Dạ hơi nhúc nhích, sau đó mơ mơ màng màng nói:

".. Ăn không vô, nhiều quá..."

Lục Duyên có chút dở khóc dở cười, lúc ngủ mà cô gái này cũng mơ về đỏ ăn?

Đúng lúc này, Dạ Dạ lại nhỏ giọng nói lần nữa:

"A Duyên... Không được! Ăn nhiều lắm rồi..."

Lục Duyên:

".. ?

Hắn nhìn thoáng qua Dạ Dạ bằng ánh mắt kỳ lạ, đến cùng cô gái này đã mơ thấy mình ăn cái gì?

Hắn còn cho Dạ Dạ ăn?

Chẳng mấy chốc, Dạ Dạ từ từ mở mắt ra, sau khi nàng nhìn thấy Lục Duyên thì chớp chớp đôi mắt màu đen, lộ ra một nụ cười khẽ:

"A Duyên, chào buổi sáng"