Chuyện này khiến trong lòng Vương Linh Linh hơi buồn rầu một chút, sao nàng ấy còn có lúc không quả quyết như vậy, không hề giống bản thân nàng ấy chút nào.
Ừ... Đến lúc ấy, cứ để cho đại tiểu thư làm trước, rồi mình ở đằng sau xem xét tình huống vậy.
Mặt ngoài Vương Linh Linh vẫn không thay đổi, nhưng bên trong đã bắt đầu tính toán kế hoạch bán đại tiểu thư nhà mình đi.
Amy nghe Vương Linh Linh nói không giấu nàng ấy chuyện gì, nên nàng cũng gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Việc này khiến Lục Duyên vốn đang hồi hộp lập tức thở phào nhẹ nhàng.
Sau đó Lục Duyên bình tĩnh lại. Chờ chút, mình hồi hộp cái rắm à?
Dù sao, ngay cả lão gia tử Adams hay Gwen tỷ tỷ cũng đồng ý quan hệ của bọn họ, cả hai vị lão gia tử Lý Tinh Hải hay lão gia tử Tư Kỳ cũng thế.
Nếu bị phát hiện thật, cùng lắm mình nói thẳng tất cả là được rồi.
Hình ảnh Lục Duyên đang tỏ ra phách lối.
Khi Lục Duyên nghĩ đến chuyện này, Dạ Dạ đi tới đưa cho hắn một miếng dưa xanh, mặt trên miếng dưa còn có vết cắn nho nhỏ, nàng ấy nói nhỏ:
"Amy cho, dưa ngon, ngọt lắm"
Lục Duyên thấy Dạ Dạ nhìn hắn bằng vẻ mặt đầy mong chờ, hắn chợt nở nụ cười tươi, cắn một miếng rồi cười nói:
"Thật sự rất ngọt"
Dạ Dạ khẽ gật đầu, tai mèo đen nhánh hơi rung rung, cái đuôi cũng vẫy lên xuống, vui về ăn tiếp.
Lúc này, Tiểu Bạch đứng bên cạnh tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
Nàng ấy cũng giống như Vương Linh Linh, không giống với công chúa điện hạ nhà mình.
Nàng ấy cũng nhận ra hình như Lục Duyên đã làm chuyện đó với Tư Thính Tuyết và Rebecca.
Vốn dĩ Tiểu Bạch định nhắc công chúa điện hạ nhà mình, để công chúa điện hạ chú ý nhanh chóng ra tay, tránh để cho người lòng dạ hiểm độc kia giành trước.
Khi thấy Dạ Dạ đi tới, trong lòng Tiểu Bạch thấy cực kỳ vui mừng, công chúa điện hạ của mình còn giỏi hơn tiểu thư Amy.
Cuối cùng lại... Thế này à?
Nhìn dáng vẻ vui về ăn dưa của Dạ Dạ, cả người Tiểu Bạch đều đờ cả ra.
Công chúa điện hạ, người của ngài sắp bị cướp đi đến nơi rồi, ngài vẫn còn ăn dưa được sao?
Dưa này ngọt đến thế sao?
Nét mặt Tiểu Bạch dân trở nên nghiêm trọng, nàng ấy thầm nghĩ phải tìm cơ hội nói rõ tình hình cho công chúa điện hạ, để nàng ấy có thể thấy được tình hình bây giờ nguy hiểm tới cỡ nào!
Phải thuyết phục công chúa điện hạ ra tay sớm, phải dẫn được Lục công tử về đế quốc!
Nếu vậy sau này nàng ấy cũng có thể cùng gả với công chúa điện hạ...
Nghĩ tới đây, trong mắt Tiểu Bạch tràn đầy quyết tâm, cứ như chuẩn bị đối mặt với thử thách khó khăn nhất trong cuộc đời.
Khi Tiểu Bạch đang suy nghĩ, Lục Duyên cười nói:
"Nếu đến đủ cả rồi, vậy chúng ta lên đường thôi"
Mấy người đều gật đầu.
Mọi người cùng nhau đi vào đại sảnh truyền tống, rồi nhanh chóng bước vào trong một gian phòng. Sau đó, Lục Duyên bắt đầu truyền tống, mọi người cùng tới đại sảnh truyền tống ở Bổ Thiên thành.
Sau khi ra khỏi đại sảnh truyền tống, ai nấy đều mở to mắt nhìn tới lui những chủng tộc chưa từng gặp trước kia, trên mặt đây về tò mò.
Amy lại càng cảm thấy hứng thú, đôi mắt to tròn lấp lánh ánh sáng, nàng ấy khẽ hét lên đầy phấn khích.
Lục Duyên cười nói:
"Đây là đại sảnh truyền tống ở Bổ Thiên thành, nếu muốn đến tầng trên của Khởi Nguyên Chi Địa, tất cả những chủng tộc có cửa truyền tống của từng tinh vực ở các lãnh thổ của loài người đều tập trung ở đây"
"Bên trong bao gồm tất cả các chủng tộc mà loài người có sao?"
Rebecca lén nhìn một sinh vật hình người nhưng có đầu trông giống bạch tuộc, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nàng ấy hơi nghi ngờ hỏi.
Lục Duyên khẽ gật đầu.
"Ừ, thật ra những chủng tộc kia cũng không khác những chủng tộc ở Bạch Vân tinh vực bao nhiêu, tất cả mọi người đều là chiến binh gen bình thường mà thôi"
Mọi người gật đầu.
Lục Duyên dẫn cả đám rời khỏi đại điện truyền tống.
Dáng vẻ rộng lớn phồn hoa ở Bổ Thiên thành cùng với những vết nứt không gian khổng lồ trên bầu trời đều khiến đám người Tư Thính Tuyết tròn mắt nhìn, mọi người có chút kinh ngạc.
Thỉnh thoảng Amy khẽ hét lên vì ngạc nhiên, hỏi Lục Duyên các loại câu hỏi về đủ vấn đề.
Lục Duyên vừa cười giới thiệu tình hình ở Bổ Thiên thành cho mọi người, vừa dùng thủy tinh truyền tin gọi cho ba người Lý Thanh Hòa.
Không bao lâu sau, một chiếc chiến hạm màu đen nhánh bay tới đỗ ở bên đường, ba người Lý Thanh Hòa ào ào bước đến.
Lý Thanh Hòa thu hồi chiến hạm, Lục Duyên vẫy tay chào ba người.
Ba người nhìn mấy người Lục Duyên, ánh mắt sáng lên, cười bước tới.
Lý Thanh Hòa cười hì hì bám vào vai Lục Duyên, rồi chọc chọc má Lục Duyên, nói:
"Duyên đệ đệ, ngươi đột phá đến cấp chiến đế rồi sao! Sao lại nhanh như vậy chứ!"
Đứng bên cạnh, chiếc miệng nhỏ của Sương Nguyệt cũng hơi bĩu ra, gật đầu:
"Đúng đó, chúng ta cũng cố gắng tu luyện, cũng không thiếu tài nguyên tu luyện, toàn dùng hoa ngọc hoàng, vậy tại sao tốc độ tu luyện lại chênh lệch nhiều như thế?"
Lục Duyên nắm chặt bàn tay của Lý Thanh Hòa, hắn suy nghĩ nghiêm túc rồi nói:
"Có thể do thiên phú của ta cao hơn một chút đúng không?"
Nói thật, không người nào có thể hấp thụ linh lực nhanh hơn tốc độ của Lục Duyên.
Ai có thể tưởng tượng được một giờ hắn hấp thụ được năm nghìn linh tinh bậc tám?
Đừng nói tới chiến hoàng, kể cả chiến thần cũng không khoa trương như vậy.
Đây đều là thiên phú mà lập phương tiến hóa ban cho Lục Duyên.