Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 882: Đúng Không.




Đối với Amy mà nói, thật vui khi có người nói chuyện và chơi với mình,. Còn với Dạ Dạ mà nói, nàng ấy rất vui khi có người mời mình ăn những món ngon.

Giao tiếp giữa hai người chỉ đơn giản như vậy thôi.

Nhưng mỗi lần hai người bọn họ gặp mặt, dường như trời sinh Tiểu Bạch và Vương Linh Linh đã xung khắc, không chịu được nhau, vừa gặp đã cãi nhau rùm beng.

Dạ Dạ và Amy cảm thấy mình rất vô tội, hoàn toàn không rõ tại sao hai người bọn họ lại cãi nhau ầm ĩ như vậy.

Amy cắn một miếng dưa xanh, không nhịn được nói:

"Dưa này ngọt quá"

Dạ Dạ gật đầu:

"Ùm?

Đúng lúc này, Lục Duyên, Rebecca và Tư Thính Tuyết đột nhiên xuất hiện.

Thấy Lục Duyên đã xuất hiện, ánh mắt Amy sáng lên, nàng vẫy tay với Lục Duyên:

"Đại Lừa Gạt đến rồi!"

Dạ Dạ cũng nở nụ cười.

Ở bên cạnh, Tiểu Bạch đang cãi nhau lập tức không quan tâm tới Vương Linh Linh nữa, trên gương mặt lộ ra vẻ vui mừng, nàng ấy nở nụ cười đây sùng bái:

"Lục công tử, ngươi tới rồi"

Vương Linh Linh đứng cạnh liếc sang Tiểu Bạch:

Lục Duyên mỉm cười:

"Mọi người đến sớm vậy sao?"

Đôi mắt Amy long lanh, nàng ấy cười hì hì nói:

"Đó là chuyện đương nhiên, dù sao nơi mà chúng ta định tới chính là tầng trên của Khởi Nguyên Chi Địa mà!"

Lục Duyên:

Hắn nhìn dáng vẻ kích động của Amy, không biết nên nói gì.

Có phải dẫn học sinh tiểu học đi du xuân đâu, mấy người này hưng phấn như vậy để làm gì?

Trên mặt Vương Linh Linh đứng cạnh cũng hiện lên nụ cười dịu dàng, nàng ấy nhìn thoáng qua Amy, nói:

"Đại tiểu thư cũng mong ngóng từ đêm qua rồi"

Lục Duyên:

Mấy người này thật sự nghĩ là đi du xuân rồi.

Amy bị Vương Linh Linh vạch trần điểm yếu, gương mặt xinh đẹp thoáng ửng hồng, cái miệng nhỏ dầu lên trừng mắt lườm Vương Linh Linh, rồi đôi mắt to đó hơi chuyển động, nhìn về phía Tư Thính Tuyết và Rebecca đứng cạnh, nàng ấy định nói sang chuyện khác.

"Tiểu Tuyết, Rebecca, sao trông dáng vẻ của hai người mệt mỏi vậy? Không nghỉ ngơi đủ sao? Có phải hai người cũng mong chờ đến tâng trên của Khởi Nguyên Chi Địa không?"

Tư Thính Tuyết:

mu Rebecca:

Hai người chú ý đến tầm mắt của mọi người, trong lòng có chút chột dạ, Tư Thính Tuyết dời tầm nhìn, khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ ửng, tỏ ra thản nhiên nói:

"Cũng có chút"

Rebecca đứng cạnh cười khan phụ họa:

"Đúng vậy đúng vậy!"

Hai người cũng không thể nói đêm qua bị Lục Duyên bắt nạt đủ kiểu, cho nên lúc này mới mệt mỏi như vậy đúng không?

Hai người Tư Thính Tuyết và Rebecca đứng hai bên trái phải của Lục Duyên, các nàng không nhịn được thò tay lén véo eo hắn một cái.

Khóe miệng Lục Duyên khẽ co giật, đây là kỹ năng trời cho của phụ nữ hay sao?

Sao lại giống nhau như vậy?

Amy nói "Đớ' rồi đắc ý nhìn về phía Vương Linh Linh:

"Ngươi xem kìa! Không chỉ có mỗi ta mong ngóng nhát!"

Vương Linh Linh liếc nhìn Rebecca cùng với Tư Thính Tuyết, trong con ngươi đen nhánh có một tia kinh ngạc lướt qua rồi nàng ấy quay đầu nhìn sang Lục Duyên, trên mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng.

Lục Duyên cũng chú ý đến nét mặt của Vương Linh Linh, khiến hắn cảm thấy có chút xấu hổ.

Chẳng lẽ người này phát hiện ra gì rồi sao?

Ngoài nói đạo lý, linh cảm của người này cũng vô cùng nhạy bén.

Nghe thấy lời nói của Amy, Vương Linh Linh thu tầm mắt lại. Nàng ấy nhìn Amy bằng ánh mắt cưng chiều, nói:

"Đúng vậy, đại tiểu thư nói rất đúng"

Amy nghi ngờ:

"Ánh mắt này của ngươi là sao vậy? Ta cứ cảm thấy ngươi đang giấu ta chuyện gì đó?"

"Ta không giấu đại tiểu thư chuyện gì cả"

Vương Linh Linh mỉm cười dịu dàng. Dù sao người giấu đại tiểu thư không phải nàng, mà là A Duyên kìa.

Cơ mà...

Vương Linh Linh thật sự không ngờ Lục Duyên đã làm chuyện đó với Tư Thính Tuyết và Rebecca rồi à?

Bởi vì gần quan được ban lộc sao? Về phương diện này, quả thật Tư Thính Tuyết và Rebecca có lợi thế.

Chậc...

Muốn sẽ có cách không muốn thì tìm lý do, hay sau khi về Thiên La thành để đại tiểu thư ở cùng A Duyên một khoảng thời gian ngắn nhỉ?

Sau đó có thể tìm cơ hội để làm chuyện đó.

Nhưng Vương Linh Linh lại nghĩ tới tính tình đơn thuần của Amy, nàng ấy cảm thấy hơi bất đắc dĩ.

Bảo đại tiểu thư đi quyến rũ... Nàng ấy đang mơ giấc mơ đẹp gì vậy?

Lúc này Vương Linh Linh hơi hối hận rằng trước kia nàng ấy và đại nhân Gwen cấm đoán đại tiểu thư quá mức, không cho phép nàng ấy tiếp thu kiến thức của người lớn, dẫn tới bây giờ, mặc dù đại tiểu thư đã có hiểu biết về chuyện đó, nhưng nàng ấy vẫn cảm thấy vô cùng ngại ngùng.

Nếu tiếp tục như thế, chắc chắn không có chuyện đại tiểu thư dẫn A Duyên về nhà rồi!

Vương Linh Linh cảm thấy có chút đau đầu.

Hay là tìm đại nhân Adams được không?

Với tính cách của tên A Duyên này, nếu đại nhân Adams bảo hắn ngủ lại, hắn chắc chắn sẽ không từ chối.

Ừm, tới lúc đó nàng ấy sẽ đứng sau bày mưu tính kế, rồi cho đại tiểu thư vài ý kiến, lúc ấy có khi nàng ấy cũng có thể...

Nghĩ tới chuyện phía sau, kể cả với người có tính cách như Vương Linh Linh, trên gương mặt xinh đẹp của nàng ấy cũng bất giác đỏ ửng.

Vì dù sao nàng ấy chỉ có hiểu biết rộng với những lý luận suông trên giấy mà thôi, thật ra nàng ấy cũng chẳng khác gì đại tiểu thư nhà mình.

Vương Linh Linh tự nhìn thẳng vào bản thân, nàng ấy biết rõ cho dù cơ hội có bày ngay trước mắt, mình cũng chưa chắc dám tiến lên.