Sau đó Rebecca đột nhiên nghĩ ra việc gì đó, nàng ấy hỏi:
"Tiểu, Tiểu Tuyết, có phải chúng ta không mở cửa, nên A Duyên tức giận rồi không?"
Tư Thính Tuyết sững sờ, trên mặt nàng ấy lộ ra một chút căng thẳng rồi cặp mắt đảo qua đảo lại:
"Làm sao tên mặt dày đó có thể tức giận vì chuyện này được chứ? Hơn nữa lần trước rõ ràng do hắn không đúng.."
Tư Thính Vũ chưa kịp nói hết lời, nàng ấy đột nhiên cảm thấy được bên tai truyền đến hô hấp ấm áp mang theo một tiếng cười xấu xa vang lên bên tai mình:
"Ngươi gọi ai là tên mặt dày? Ai không đúng?"
Tư Thính Vũ:
nạn Cả người nàng ấy lập tức cứng đờ.
Rebecca há hốc miệng, nhìn Lục Duyên đột nhiên xuất hiện sau lưng Tư Thính Vũ, cả người nàng ấy tê dại luôn rồi.
Trong đầu nàng ấy chợt xuất hiện suy nghĩ muốn mở cửa chạy trốn, dường như việc này đã tạo thành phản ứng bản năng.
Nhưng ngay sau đó, nàng ấy lại phát hiện ra dù mình có làm gì đi chăng nữa cũng không thể đến gần tay nắm cửa, rõ ràng cả hai chỉ cách nhau có mười cm, nhưng cánh cửa lại giống như xa tận chân trời.
Đây là việc lợi dụng khe hở không gian. Mặc dù nhìn vào có về bàn tay của Rebecca chỉ cách tay nắm cửa một chút, nhưng không gian trong đó bị Lục Duyên tạo ra từng khe hở không gian, thành ra khoảng cách lại vô cùng lớn, cho dù Rebecca có cố gắng như thế nào cũng không có cách nào tiếp cận được chốt cửa.
Lục Duyên cười nói:
"Các ngươi căn thẳng như vậy làm gì? Ta có chuyện nên tìm các ngươi mà không được sao? Kết quả ai biết các ngươi lại sợ ta như vậy"
Gương mặt xinh đẹp của Tư Thính Tuyết ửng đỏ, nàng ấy co rụt cổ lại, cảm giác được Lục Duyên ở phía sau khiến nàng có chút không được tự nhiên, sắp nổi hết cả da gà TÔI.
"Ngươi, ngươi tìm chúng ta có việc gì?"
"Chuyên là như vậy, đám người Amy định tới tầng trên của Khởi Nguyên Chi Địa, các ngươi muốn đi không?"
Nghe vậy, sự chú ý của Tư Thính Tuyết và Rebecca đột nhiên chuyển hướng ngay lập tức.
"Tầng trên của Khởi Nguyên Chi Địa?"
Trong đôi mắt xanh của Tư Thính Vũ lóe lên tia sáng sắc bén, nàng ấy nói:
"Đương nhiên muốn đi"
Rebecca cũng từ bỏ ý định nắm lấy tay nắm cửa, nàng gật đầu:
"Ừm. Chúng ta muốn đi! Vừa lúc bây giờ ta cũng cảm thấy tài nguyên của mình có về không đủ dùng. Mặc dù gen cấp đế tốt đấy, nhưng khi rèn luyện cần phải tiêu hao rất nhiều tài nguyên! Nếu ta cứ như vậy mà tu luyện, chỉ sợ gia tộc ta cũng sẽ bị ta tu luyện tới nghèo mất thôi, ta phải cố gắng kiếm được nguồn tài nguyên mới"
Rebecca không khỏi than thở một chút, vì dù sao trong nhà nàng ấy chỉ có một chiến đế, còn phải chèo chống thêm một gen cấp đế đang tu luyện, quả thật có chút áp lực.
Lục Duyên nở nụ cười:
"Đã như vậy, đến lúc đó các ngươi cũng đi đi"
Tư Thính Vũ hơi gật đầu, rồi lại nói:
"Nếu đã như vậy, ngươi có thể rời đi được không?"
Lục Duyên sững sờ rồi trên mặt hắn dần nở một nụ cười có chút tà ác:
"Chà... Ban đầu ta chỉ định nói chuyện chính với các ngươi, nhưng nếu đã tới rồi, vậy chúng ta làm thêm chút chuyện khác cũng tốt"
Tư Thính Vũ:
vạn Rebecca:
nạn Sáng sớm hôm sau, tại Bạch Vân thành, phía trước đại điện truyền tống đến tầng trên Khởi Nguyên Chi địa.
Một chiếc chiến hạm màu vàng óng băng qua bầu trời, đáp xuống bên đường. Cửa chiến hạm mở ra, Amy và Vương Linh Linh bước ra ngoài.
Amy xoay người, thu hồi chiến hạm. Nàng ấy nhanh chóng nhìn thấy Dạ Dạ và Tiểu Bạch đang đứng ở cách đó không xa.
Sau khi nhìn thấy hai người họ, cặp mắt của Amy sáng lên, nàng cười nói:
"Dạ Dạ! Tiểu Bạch! Các ngươi đến sớm vậy"
Dạ Dạ gật đầu với Amy:
"Ừ"
Tiểu Bạch vẫn tỏ ra nghiêm túc khom mình hành lễ:
"Tiểu thư Amy, tiểu thư Vương Linh Linh"
Vương Linh Linh cười dịu dàng, liếc nhìn Tiểu Bạch vẫn nghiêm túc như vậy: "Cần gì phải hình thức như vậy, đúng là phong cách của ngươi"
Biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp của Tiểu Bạch vẫn không thay đổi, nàng ấy nghiêm túc nói:
"Ta đại diện cho công chúa điện hạ, công chúa điện hạ đại diện cho đế quốc Thiên Minh, nên tất nhiên ta không thể để cho công chúa điện hạ mất mặt, không thể để cho đế quốc mất mặt. Ngược lại, tiểu thư Vương Linh Linh quá mức tùy ý rồi"
"À.. Vậy sao? Ngươi không cảm thấy mình sống như vậy rất mệt sao? Giống như công cụ vậy? Ngay cả suy nghĩ riêng của chính mình cũng không có sao?"
Vẻ mặt của Vương Linh Linh vẫn rất dịu dàng, nàng ấy cười nói.
"Đây đều là cảm xúc sâu nhất trong nội tâm của ta, tiểu thư Vương Linh Linh à, cách khích tướng của ngươi vẫn còn vụng về rồi"
Khi Vương Linh Linh và Tiểu Bạch đang tranh cãi, Amy và Dạ Dạ đã tránh sang một bên từ lâu. Amy lấy ra một ít trái cây đưa cho Dạ Dạ:
"Cái này gọi là dưa ngọt, nghe nói ăn rất ngon. Ngươi nếm thử đi!"
Ánh mắt Dạ Dạ lóng lánh, nàng ấy gật đầu, cầm lấy trái cây bắt đầu ăn.
Hai người vừa ăn dưa vừa xem Vương Linh Linh và Tiểu Bạch tranh cãi.
Amy chớp chớp mắt, nói:
"Tại sao mỗi lần hai người bọn họ gặp mặt đều cãi nhau vậy?"
Dạ Dạ lắc đầu:
"Ta không biết"
Sau cuộc giao lưu tại di tích cơ giới Aiur, đế quốc Thiên Minh và Thiên La thành cũng có hợp tác qua lại, nên Dạ Dạ và Amy thỉnh thoảng cũng hay gặp mặt nhau.
Khi còn ở di tích cơ giới Aiur, mối quan hệ giữa hai người không phải rất tốt. Nhưng cả hai đều không phải là người cố chấp, sau một vài lần tiếp xúc, cả hai dần trở thành bạn tốt của nhau.