Mặc kệ là loại án mạng gì, nói không chừng cũng có thể liên quan đến trong bang phái, điều mà hai viên cảnh sát nho nhỏ có thể làm được cũng chỉ là ghi chép chút, khai báo một chút mà thôi.
Mã Linh Linh vẫn đang đau lòng.
Lý Thanh Hòa tiếp tục ở bên nàng ấy, còn Lục Duyên thì lại rời khỏi phòng.
Hắn trở về phòng của mình rồi lấy điện thoại di động ra, muốn dò hỏi Pater xem có tin tức mới liên quan đến cái bóng đen kia hay không.
Trên điện thoại có rất nhiều ghi chép trò chuyện, phần lớn là nhóm lớp, còn có nhóm chiến thần tương lai.
Trong nhóm chiến thần tương lai còn có người nhắc hắn.
Hắn mở ra nhìn xem, thì ra là hỏi tình hình tu luyện hiện tại của hắn như thế nào, hôm qua có sống sót ra khỏi vùng đất Khởi Nguyên hay không.
Lục Duyên hơi sợ sẽ dọa mấy người Trác Minh, cho nên cũng không nói độ rèn luyện của mình đã đến hai mươi phần trăm.
Ngoại trừ cái này, còn có họ thu hoạch được những món đồ gì ở vùng đất Khởi Nguyên, một số loại trao đổi tu luyện thể thuật.
Hiện tại Lục Duyên không có tâm trạng để trả lời họ.
Ngoài tin nhắn ra, còn có không ít lời mời kết bạn.
Trên thực tế, từ sau khi Lục Duyên thức tỉnh, lời mời kết bạn vẫn luôn được gửi đến liên tục.
Vốn dĩ Lục Duyên đã có khuôn mặt đẹp trai anh tuấn, chẳng qua bởi vì gia cảnh bần hàn, trước đây lại từng gặp phải sự kiện dị hóa, nên mới khiến người khác không dám lại gần.
Nhưng hiện tại Lục Duyên đã thức tỉnh thành gen chiến sĩ rồi, người muốn làm quen với Lục Duyên lập tức nhiều lên không ít.
Đương nhiên, cơ bản đều là nữ sinh.
Lục Duyên không thèm liếc mắt nhìn những lời mời kết bạn kia, xóa hết toàn bộ.
Hắn nhấn mở khung chat với Pater, gửi tin nhắn đi.
“Có tin tức mới về bóng đen không?”
Vài phút đồng hồ trôi qua, tin nhắn của Pater được gửi đến:
“Lục tiên sinh? Thành thật xin lỗi, vẫn chưa có tin tức mới, chỉ sợ mấy ngày tiếp theo đều rất khó có tin tức mới.”
Lục Duyên nhướn mày:
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Là như này, Dã Cẩu bang không nói đạo nghĩa, ngày hôm qua đã giết người của bang chúng ta, còn đoạt địa bàn của chúng ta, sau đó lão đại của chúng ta quyết định phải đánh một trận ra trò với cái thứ Dã Cẩu bang chó chết này. Vì thế nên trong khoảng thời gian này không có tinh lực để đi điều tra tin tức về cái bóng đen kia.”
“Dã Cẩu bang?”
Lục Duyên hơi hơi nhíu mày.
Cho dù hắn không quá hiểu về bảng phái ở khu dân nghèo, nhưng thỉnh thoảng cũng nghe thấy danh tiếng của Dã Cẩu bang.
Dù sao, Dã Cẩu bang cũng là bang phái làm việc hung hăng nhất trong toàn khu dân nghèo, gần như họ sẽ làm tất cả những chuyện xấu mà họ có thể nghĩ ra.
Chỉ cần có thể kiếm tiền.
Phong cách làm việc của họ như thể đám chó hoang ở khu dân nghèo vì đồ ăn mà bất chấp đánh đổi.
Không chỉ như vậy, Dã Cẩu bang cũng là bang phái lớn nhất ở khu dân nghèo, thế lực cực kỳ khổng lồ.
Pater lại gửi một tin nhắn đến:
“Hiện tại Dã Cẩu bang càng ngày càng ngang ngược! Mấy năm qua họ phát triển nhanh chóng, đã không thèm để những bang phái khác như chúng ta ở trong mắt, quãng thời gian trước, họ đã xâm lấn lãnh địa của Độc Xà bang, cuối cùng Độc Xà bang vì ngại sự hùng mạnh của họ mà chỉ có thể nuốt giận vào bụng. Thế nhưng Hắc Thử bang chúng ta lại không phải cái loại ẻo lả không trứng như Độc Xà bang!”
Lục Duyên không mấy hứng thú đối với chuyện của các bang phái.
Hắn chỉ cảm thấy có chút bất đắc dĩ, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện đúng thời điểm này.
“Các ngươi mau chóng điều tra thêm chuyện liên quan đến bóng đen đi.”
“Lục tiên sinh yên tâm, lần này chỉ cần cho Dã Cẩu bang một bài học là được, sau đó chúng ta sẽ tiếp tục tra xét.”
Lục Duyên hít sâu một hơi, chỉ có thể chấp nhận chuyện này.
Các bang phái muốn đánh nhau, hắn cũng không có cách nào khiến người ta ngừng đánh để tiếp tục điều tra.
Thoát khỏi khung chat, Lục Duyên nghĩ ngợi một lát, cảm thấy hiện tại mình cũng không làm được cái gì.
Chỉ có thể cố gắng tu luyện, không ngừng mạnh hơn, để cái bóng đen kia đừng đến tìm hắn là được.
“Trước hết mang vật liệu đi bán, kiếm ít tiền, sau đó lại mua ít thuốc.”
Lục Duyên ra khỏi cửa, đi tới Cử Hồ thương vòng.
Cửa hàng vật liệu Cuồng Lang cách đó không xa, Lục Duyên nhìn thấy một chiếc xe bay đen nhanh yên tĩnh cập bến, trên cửa xa bay có hoa văn một con đầu chó dữ tợn.
Lục Duyên nhìn thoáng qua, rồi lập tức đi tới cửa ra vào của cửa hàng vật liệu Cuồng Lang.
Hắn đang muốn đẩy cửa đi vào, thì nghe thấy có tiếng trò chuyện truyền ra từ bên trong.
“Thiếu gia, lão đạo muốn ngài trở về.”
“Cút! Ta sẽ không trở về! Ta tuyệt đối không trở về bên cạnh cái người máu lạnh kia!”
“Nhưng thiếu gia... Nếu như ngài không trở về, chúng ta sẽ bị xử phạt.”
“Đó là chuyện của các ngươi, đâu có liên quan gì đến ta? Trên tay các ngươi còn dính ít máu tươi sao? Cút! Tất cả đều cút ra ngoài cho ta! Đừng ép ta ra tay! Gâu gâu gâu!”
Sau đó, Lục Duyên lập tức nhìn thấy cửa mở ra, hai người mặc âu phục màu đen mang theo kính râm hơi nhếch nhác đi ra.
Sắc mặt họ hơi trắng bệch, chỉ liếc mắt nhìn Lục Duyên một cái rồi cúi đầu vội vã rời đi.