Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 89: Tiết Vượng




Lục Duyên quay đầu lại, nhìn thấy họ tiến vào trong chiếc xe bay kia, sau đó xe bay bay lên không rồi rời khỏi.

Lúc này Lục Duyên mới đẩy cửa đi vào trong cửa hàng.

Ông chủ đang cúi đầu chơi điện thoại di động lạnh lùng quát:

“Chẳng phải ta bảo các ngươi cút đi sao? ! Còn dám quay lại?”

Lục Duyên nhướng mày:

“Ông chủ bảo ta cút?”

Thân thể ông chủ cứng đờ, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lục Duyên, sau đó lặp tức lộ ra nụ cười xán lạn:

“y da! Hóa ra là ngươi à? Ý ta là mấy con chó kia, nhưng họ cũng đã đi rồi.”

Ông chỉ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa.

Lục Duyên cười nói:

“Đã đi rồi, ta nhìn thấy họ lên xe.”

Ông chủ nhìn Lục Duyên một lát, cười nói:

“Vừa nãy ngươi nhìn thấy sao?”

Lục Duyên đánh giá ông chủ, tóc xoăn màu nâu, dáng người nhìn qua rất gầy yếu.

Hắn há miệng cười nói:

“Không nghĩ tới ông chủ cũng là người có thân phận? Nhìn qua hai người áo đen kia có vẻ như cũng không tầm thường, vậy mà lại gọi ngươi là thiếu gia.”

“Hả... Thân phận?”

Ông chủ lắc lắc đầu, không tác dóc nhiều về mặt này nữa.

Hắn ta mở miệng nói:

“Đúng rồi, người anh em ngươi lại muốn bán vật liệu sao?”

Lục Duyên gật gật đầu, ném một đống vật liệu ra ngoài.

Ông chủ thấy vậy thì huýt sáo một cái:

“Oa! Lại nhiều như vậy sao? Huynh đệ à, ngươi cũng quá mạnh rồi! Vùng đất Khởi Nguyên là máy rút tiền của ngươi sao?”

Lục Duyên cười cười, lại không trả lời.

Bàn về đạo lý, đối với hắn mà nói hiện tại vùng đất Khởi Nguyên thực sự là một cái máy rút tiền.

Đương nhiên cái này cũng cần phải có thực lực mới được.

“Cho giá đi.”

“Được, ta kiểm kê trước đã. Tiểu Thạch Nhân Chi Tâm giá ba trăm, Độc Hạt Vĩ Châm giá bốn trăm, cự kìm giá hai trăm năm mươi, tơ nhện địa cung giá sáu trăm... Tổng cộng hai mươi mốt vạn ba ngàn, ngươi thấy thế nào?”

Lục Duyên khẽ gật đầu:

“Được.”

Ông chủ Cuồng Lang có chút hố cha, vậy nên trước khi đến đây Lục Duyên đã xem qua giá cả, cũng không khác giá này lắm.

Ông chủ đánh giá Lục Duyên, tràn đầy ngạc nhiên nói:

“Huynh đệ ngươi quá mạnh, nhanh như vậy đã có thể đánh chết nhện địa cung, tốc độ thăng cấp của ngươi cũng quá nhanh ha? Lẽ nào ngươi là thiên tài của gia tộc nào đó?”

Lục Duyên cười cười:

“Ta chỉ là người bình thường mà thôi. Đúng rồi, chỗ này của ngươi có nhận gen vũ trang hay không?”

“Gen vũ trang? Nhận chứ, đương nhiên là nhận. Chẳng lẽ ngươi còn có gen vũ trang?”

Ánh mắt ông chủ sáng lên.

“Ừm, ngươi xem giá cả một chút đi.”

Lục Duyên lấy chùm sáng của ba bộ giáp da, một đôi dao găm ra ngoài.

Ông chủ nhìn một chút:

“Giáp da này là chuột răng nhọn địa cung bỏ lại, một bộ cho ngươi bốn mươi lăm ngàn, hai bộ chín mươi ngàn. Còn giáp da này là do bọ cạp đen bỏ lại, giá khá cao, một bộ sáu vạn. Về phần dao găm, giá cả cao hơn chiến giáp một chút, một đôi cho ngươi tám vạn, tổng cộng hai mươi ba vạn, ngươi thấy sao?”

Lục Duyên nhẹ gật đầu:

“Được, vậy lấy giá này đi.”

“Được, tổng cộng lên tới bốn mươi bốn vạn ba ngàn, đã chuyển cho ngươi.”

Ông chủ làm vài động tác trên điện thoại, rất nhanh đã nhếch miệng nở nụ cười với Lục Duyên.

Lục Duyên thầm mừng trong lòng.

Lần trước mới kiếm lời mười ba vạn, lần này đã kiếm lời ba lần mà còn nhiều gấp ba.

Nhưng mà đây vẫn còn là sau khi hắn bán không ít vật liệu ở vùng đất Khởi Nguyên.

Kiếm tiền như này cũng rất dễ dàng.

Có số tiền này, hắn có thể mua thêm một ít thuốc, hẳn là vẫn còn thừa.

“Ta đi trước đây.”

“Ôi chao, từ từ, huynh đệ, ngươi xem ngươi cũng đã tới chỗ này của ta mấy lần, vậy mà ta vẫn chưa biết tên ngươi, không bằng thêm một bạn tốt?”

Ông chủ mở miệng cười nói.

Lục Duyên nghe vậy thì suy nghĩ một chút:

“Cũng được. Ta tên Lục Duyên.”

“Ta tên Tiết Vượng... Gâu gâu gâu!”

“... Tiết gâu gâu gâu?”

Mặt Lục Duyên hơi đen lại.

Khóe miệng Tiết Vượng giật giật một cái:

“Là Tiết Vượng, ha ha, bệnh cũ, ngươi hiểu mà.”

“... Hiểu.”

Lục Duyên khẽ gật đầu.

---

Sau khi hai người thêm hảo hữu, Lục Duyên cáo biệt rời đi.

Giống như ngày thường, sau khi đi trung tâm thương mại bổ sung xong nhu yếu phẩm để lần sau tiến vào Khởi Nguyên Chi Địa, Lục Duyên về tới căn phòng mà mình đã thuê.

Cửa phòng Mã Linh Linh mở ra, bên trong có âm thanh đồ vật rơi ngã.

Lục Duyên nhíu mày, đi tới.

Mới vừa đi vào, Lục Duyên liền thấy Mã Linh Linh cùng Lý Thanh Hòa đang thu dọn đồ đạc.

Lục Duyên sững sờ:

"Làm sao vậy?"

Lý Thanh Hòa nhìn thoáng qua Lục Duyên, cười nói:

"Duyên đệ đệ trở về rồi sao? Mã tỷ dự định rời khỏi khỏi đây."

Lục Duyên nhìn Mã Linh Linh.

Đôi mắt Mã Linh Linh sưng đỏ, cười với Lục Duyên một tiếng, có chút cay đắng nói không nên lời:

"A Vĩ đã không còn ở đây, ta một mình lưu tại nơi này cũng không có ý nghĩa, ta cũng tính toán trước hết đến quê nhà A Vĩ nhìn xem một chút."

Lục Duyên cũng không có nhiều lời, hắn nhẹ gật đầu:

"Vậy chúc ngươi thuận lợi."

Mã Linh Linh cười cười, đem bức ảnh trên bàn đọc sách trịnh trọng để vào một góc vali, lại đem viên thuốc con nhộng màu hoa hồng cũng cẩn thận cất kỹ.

Lục Duyên tiến lên, cười nói:

"Ta cũng đến giúp đỡ."

Mã Linh Linh đồ đạc không nhiều, rất nhanh liền thu thập thành mấy cái thùng.