Lục Duyên lập tức nghĩ tới Lý Thanh Hòa.
“Nếu nói như vậy, bóng đen kia có thể tới ra tay với Thanh Hòa tỷ không?”
Sau khi xảy ra chuyện dị hóa, tất cả mọi người đều xa lánh Lục Duyên, người quan tâm hắn thật sự cũng chỉ có mình Lý Thanh Hòa.
Lục Duyên coi Lý Thanh Hòa trở thành tỷ tỷ hắn quan tâm nhất.
Tuy đó là chuyện đời trước, nhưng vẫn tiếp nhận trí nhớ, Lục Duyên cũng cảm động lây, đương nhiên không hy vọng Lý Thanh Hòa gặp chuyện không may.
Nhưng Lục Duyên nghĩ, buổi tối Lý Thanh Hòa đều ở bên ngoài, xác suất gặp chuyện không may cũng thấp.
Chỉ muốn nói với cô một chút, buổi tối đừng về nữa là tốt rồi.
Lục Duyên đang nghĩ như vậy, cửa phòng đã bị mở ra từ bên ngoài.
Mã Linh Linh vừa mới báo cảnh sát nghe thấy tiếng mở cửa đột ngột, run lên một cái, một tay kéo áo Lục Duyên.
Lục Duyên nhìn thoáng qua Mã Linh Linh:
“Mã tiểu thư, ngươi buông ra, ta ra xem thử.”
Mã Linh Linh gật đầu, cẩn thận thả lỏng quần áo Lục Duyên ra.
Lục Duyên ra khỏi phòng, đi tới phòng khách, nhìn thấy Lý Thanh Hòa miệng ngậm điếu thuốc, dùng chân đóng cửa lại.
Trong tay cô vẫn cầm một túi bánh bao với hai túi sữa đậu nành.
Nhìn thấy Lục Duyên, cô lộ ra nụ cười nói:
“Duyên đệ đệ, ta biết ngươi chưa ra ngoài, trong thời gian này có phải bận rộn tu luyện không, không đi học hả? Ta mua bánh bao thịt ngươi thích nhất này.
Nói xong, cô còn giơ bánh bao trong tay lên.
Lục Duyên nhìn bánh bao trong tay Lý Thanh Hòa, ấm áp trong lòng, hắn cười nói:
“Thanh Hòa tỷ, bây giờ ta có tiền rồi, sau này tiền cơm để ta bỏ.”
“Tiểu tử ngươi có ý gì? Cánh cứng cáp rồi hả? Tỷ tỷ ta vẫn có tiền mời ngươi ăn bánh bao.”
Lý Thanh Hoa kẹp điếu thuốc trên tay, nhả ra một vòng khói, trừng mắt nhìn Lục Duyên một cái.
Lục Duyên cười bất đắc dĩ, đang muốn nói gì đó, đột nhiên Lý Thanh Hòa nhíu mày, hơi kinh ngạc:
“Không đúng, sao Duyên đệ đệ lại đi ra từ phòng đôi vợ chồng trẻ vậy.”
---
Lục Duyên liếc mắt nhìn cửa phòng đang mở, há miệng nói:
“Phùng tiên sinh chết rồi, vừa này ta nghe thấy động tĩnh của Mã tiểu thư, cho nên mới đi qua nhìn một chút.”
Mắt Lý Thanh Hòa sáng lên, lộ ra vẻ mặt sợ hãi:
“Phùng tiên sinh chết rồi? ! Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lục Duyên lên tiếng nói:
“Còn nhớ bóng đen mà lần trước ta nói với ngươi không? Mã tiểu thư nói là nhìn thấy bóng đen kia hại chết Phùng tiên sinh.”
Con ngươi của Lý Thanh Hòa hơi co rụt lại, vẻ mặt càng thêm căng thẳng:
“Ý ngươi là cái bóng đen kia? ! Đó là thật sao? Chẳng lẽ thật sự có quỷ sao?”
Lục Duyên:
“…”
Khóe miệng hắn giật giật:
“Thanh Hòa tỷ, hóa ra lúc trước ngươi cho là ta lừa ngươi? Bây giờ nhìn lại, rất có thể là loại tình huống dị hóa đặc biệt dị thường kia. Trong khoảng thời gian này, bên này rất nguy hiểm, buổi tối ngươi phải chú ý an toàn, hình như thứ kia cũng chỉ có thể xuất hiện vào buổi tối.”
Nghe xong lời của Lục Duyên, Lý Thanh Hòa liên tục gật đầu.
Nàng thoáng liếc mắt nhìn cửa phòng:
“Mã tỷ ở bên trong sao? Ta vào an ủi nàng ấy một lát.”
Lục Duyên khẽ gật đầu.
Hắn và Lý Thanh Hoa cùng trở về căn phòng của đôi vợ chồng nhỏ, ở cạnh Mã Linh Linh đồng thời cũng chờ cảnh sát đến.
Hiệu suất làm việc của cảnh sát ở khu dân nghèo rất thấp.
Cho dù là xảy ra án mạng, thì cũng phải hơn hai tiếng mới tới đây.
Hai viên cảnh sát đế quốc mặc đồng phục với hình lá phong nền đỏ viền trắng đến kiểm tra thi thể của Phùng Vĩ, rồi hỏi thăm về tình huống theo lệ thường, không bao lâu sau đã rời đi.
Về phần nguyên nhân vụ án, thì họ nói là còn phải tiến một bước điều tra.
Đối với tình huống như này, Lục Duyên không hề cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.
Khu vực này có bang phái lộng hành, thậm chí có khả năng còn liên quan đến cấp cao cầm quyền.
Thái độ của cảnh sát đối với bang phái đều là mở một mắt nhắm một mắt, không dám quản nhiều.