Lục Duyên suy nghĩ nhưng nét mặt vẫn điềm nhiên như không, hắn khẽ cười nói:
"Ta đã từng tiếp xúc với giáo đoàn Thiên Tai. Nhưng sao ngươi biết ta là người giết con ma khuyển kia?"
Nghe thấy thế, Đô Bắc nhướng mày, nở một nụ cười ngạo mạn:
"Những kẻ phàm tục như ngươi sao có thể thấu hiểu thủ đoạn của giáo đoàn Thiên Tài bọn ta"
Vẻ mặt Lục Duyên hơi kỳ lạ.
Sao tên này tự kỷ thế?
Hắn cười thành tiếng:
"Cho nên ngươi đến đây để tìm ta? Bởi vì ta đã giết ma khuyển Gaston ấy?"
Lục Duyên nghe người nọ nói xong, cũng hiểu rõ tại sao hắn lại ở đây.
Thì ra là biết tin nên mới đến tìm hắn?
Dị hóa một đống hung thú cấp thánh thế này, thật sự rất giỏi.
Không hổ là giáo đoàn Thiên Tai.
Lục Duyên không nhịn được khẽ cảm thán. Dù sao đến cả tầng trên của Khởi Nguyên Chi Địa mà những kẻ điên kia còn tạo cửa ra vào được mà, hơi bị đỉnh đấy.
Đô Bắc nheo mắt lại, hồi Lục Duyên:
"Vậy ngươi là ai? Đại Khải tinh chỉ là một tinh cầu bình thường của loài người, ngươi ở đây làm gì?"
Lục Duyên nghe vậy thì cười nói:
"Ta? Ta chỉ là một con người bình thường mà thôi"
"Con người bình thường..."
Đô Bắc vốn muốn nói tiếp nhưng từng luồng bóng tối hiện ra giữa hư không. Thánh Vực Ám Ảnh đã được mở ra, bao lấy hắn cùng với huyết thú dị hóa ở bên trong.
Sau đó, từng phân thân xuất hiện trong Thánh Vực Ám Ảnh.
Thấy thế, Đô Bắc hoảng hốt:
"Khi thật"
Vâng sáng xanh lá chớp lóe khắp người hắn, chúng lập tức ngưng tụ thành một quả cầu lửa màu xanh và bắn thẳng đến Lục Duyên.
Cùng lúc đó, Đô Bắc thả huyết thú dị hóa ra. Huyết thú dị hóa nóng giận xông đến chỗ hắn.
Ngay lúc này, tất cả phân thân Ám Ảnh chia ra làm hai nhóm, một nhóm sử dụng Bàn Tay Chết Chóc chộp lấy Đô Bắc và huyết thú dị hóa.
Nhóm phân thân Ám Ảnh còn lại đều được bao phủ trong ánh sao, tề tụ thành kiếm tinh thần lớn mạnh đánh về phía Đô Bắc.
Bàn Tay Chết Chóc vô đến Đô Bắc và huyết thú dị hóa.
Tức khắc, cơ thể Đô Bắc cứng đờ, ngọn lửa màu xanh lá trên người tối hẳn xuống, khí tức trở nên yếu ớt.
Huyết thú bên cạnh càng thê thảm hơn, khí tức suy yếu rất nhiều, thân thể cũng đơ một chỗ, thậm chí nó còn khó có thể xông đến chỗ Lục Duyên.
Con ngươi Đô Bắc hơi co lại, nhìn Lục Duyên hơi kinh ngạc. Không ngờ hắn có chiến kỹ kỳ lạ đến thế.
Nhưng chẳng đợi hắn nghĩ nhiều, từng đợt kiếm tinh thần đã đến gần, uy lực lớn đến mức khiến da đầu hắn tê dại.
Con ngươi co rút, hắn vội vàng hóa thành ngọn lửa màu xanh và biến mất tại chỗ.
Một lúc sau, hắn xuất hiện ở đằng xa và tránh thoát kiếm tinh thần.
Nhìn ánh kiếm đang tiêu tán, ánh mắt Đô Bắc tràn đầy nỗi khiếp đảm.
Hắn là thứ quái vật gì thế? Sao lại có nhiều loại sức mạnh khác nhau? Đã thế loại nào cũng mạnh cả?
Đô Bắc phát hiện hình như bản thân đã tính sai, mình vốn dĩ chẳng phải là đối thủ của người này!
Phải trốn thôi!
Hắn quyết định phải rời khỏi đây chỉ trong nháy mắt.
Ngay lúc Đô Bắc chuẩn bị chạy trốn, hắn phát hiện không gian xung quanh mình bất chợt ngưng lại, cả người đều cứng đơ tại chỗ.
"Cái gì?"
Đô Bắc huy động sức lực toàn thân, đang định giãy ra khỏi giam cầm của không gian thì đột nhiên có bàn xám trắng chụp lấy hắn.
Sau đó, thân thể Đô Bắc cứng đờ, về mặt hắn ta u ám. Cũng trong khoảnh khắc ấy, từng đạo kiếm tinh thần bay qua Đô Bắc.
Hắn rống lên, cố sức thoát khỏi sự giam cầm của không gian, cơ thể hóa thành một ngọn lửa màu xanh.
Từng luồng kiếm chém qua đám lửa, trong nháy mắt chúng đã bị chém vỡ vụn.
Cơ thể Đô Bắc lại tiếp tục hợp lại ở khu vực bên ngoài. Hiện tại, trên người hắn có không ít vết kiếm, máu tươi tuôn ra, hơi thở yếu ớt.
Hắn còn chưa kịp làm gì thì cơ thể bất ngờ bị giam cầm lần nữa.
Không ổn!
Ánh mắt Đô Bắc hiện lên nỗi tuyệt vọng, hắn chưa kịp làm gì thì Bàn Tay Chết Chóc và Kiếm Quang Tinh Thần lại hiện ra.
Lần này, Đô Bắc bị thương không thể tránh nữa nên đã bị nhấn chìm trong Kiếm Quang Tinh Thần.
Lục Duyên vẫn cho phân thân Ám Ảnh tiếp tục tung Kiếm Quang Tinh Thần ra. Cứ chém được một lúc, đến khi khí tức tiêu tán thì Lục Duyên mới bảo phân thân Ám Ảnh ngừng lại.
Khu vực bị Kiếm Quang bao trùm nay chỉ còn lại toàn máu tươi.
Mà ở nơi khác, huyết thú cấp thánh đã bị hơn một trăm phân thân Ám Ảnh sử dụng Bàn Tay Chết Chóc giết chết, trở thành thi thể.
Lục Duyên thở một hớp khí bẩn ra ngoài, sau đó cho Thánh Vực Ám Ảnh tản đi.
Lát sau, hắn cảm nhận được hai luồng hơi thở xa lạ xâm nhập vào cơ thể.
Trong đó có một luồng hơi mạnh, cái còn lại thì yếu hơn.
Luồng hơi thở mạnh hơn chắc là người truyền giáo.
Lục Duyên nhìn thi thể, ngọn Quang Minh Chi Hỏa bùng cháy bọc chúng ở bên trong.
Kế tiếp, Lục Duyên nghĩ đến những gì người truyền giáo đã nói lúc trước, mày hơi nhíu lại.
Lần trước hắn không hề phát hiện có gì bất thường, còn cố tình chờ đến khi thi thể kia được đốt thành tro bụi.
Còn lần này... Lục Duyên suy nghĩ, sau đó làm không gian xung quanh người truyền giáo bị chặn mất, hình thành một mô hình không gian độc lập nho nhỏ.
Trong không gian, Quang Minh Chi Hỏa cháy không ngừng, nhanh chóng đốt thi thể thành tro bụi.