Sau đó Quang Minh Chi Hỏa biến mất, trong vũ trụ chẳng còn vật gì.
Lục Duyên nhìn không gian nhỏ độc lập ấy, yên lặng chờ đợi.
Mấy tiếng trôi qua, một đốm sáng màu xanh lá bất chợt xuất hiện trong không gian.
Đốm sáng ấy vừa xuất hiện đã muốn bay ra xa nhưng bị tường chắn không gian ngăn cản.
Đốm sáng màu xanh bị cần lại thì trôi lơ lửng tại chỗ, cực kỳ yên ắng.
Lục Duyên nhướng mày, không ngờ còn có thứ khác?
Hắn khống chế cho không gian co lại thành một quả cầu không gian, bao lấy đốm sáng xanh và di chuyển vào trong tay hắn.
Lục Duyên để không gian ngăn cách biến mất, nắm đốm sáng xanh trong tay, sau đó hắn nhìn thấy màn ảnh chiếu trận chiến giữa mình và người truyền giáo nọ vừa rồi.
Vẻ mặt Lục Duyên trở nên kỳ lạ, thì ra là thế?
Hắn bóp nát đốm sáng màu xanh lá rồi biến mất tại chỗ.
Tại doanh trại tiền tuyến trong dãy núi vô tận.
Hắn hiện ra trong căn phòng của mình.
Sau khi giết chết người truyền giáo của giáo đoàn Thiên Tai, Lục Duyên tiếp tục đến vùng đất cấm khác của Đại Khải tinh và diệt trừ toàn bộ hung thú dị hóa cấp thánh sống trong vùng cấm, tổng cộng nhiều đến mức lên đến hai mươi con.
Điều này khiến Lục Duyên tốn hết cả nửa đêm.
Nhưng ngoại trừ người truyền giáo Thiên Tai bị mình giết, hắn không phát hiện thêm người truyền giáo Thiên Tai nào khác.
Để phòng ngừa có chuyện xảy ra, Lục Duyên sau khi tiêu diệt tất cả hung thú dị hóa cấp thánh trong vùng cấm lại sang nơi khác tìm. Hắn sử dụng hộp tiến hóa để xác nhận không còn người truyền giáo Thiên Tai nào lẩn trốn trong các thành phố mới yên tâm trở về.
Rửa mặt xong, Lục Duyên nằm trên giường nhớ lại ánh sáng phát ra lúc người truyền giáo Thiên Tai chết.
Có thể con chó xanh lần trước cũng có thứ này, chỉ vậy mới giải thích được tại sao giáo đoàn Thiên Tai phái người đến đây.
Nhưng nếu ánh sáng phát ra sau khi người truyền giáo Thiên Tai chết lần này không bị truyền ra ngoài, Lục Duyên nghĩ có lẽ bản thân không cần lo lắng sẽ có thêm người truyền giáo Thiên Tai khác đến đây trong thời gian sắp tới.
Đương nhiên cũng có khả năng người truyền giáo Thiên Tai này liên hệ với tổng bộ giáo đoàn Thiên Tai định kỳ, nếu vậy sẽ có nguy cơ bị phát hiện.
Nhưng giả sử khả năng này xảy ra thì Lục Duyên không biết nên giải quyết thế nào.
Lục Duyên nhẹ lắc đầu, vẫn nên tu luyện cho tốt đi đã. Tới lúc đột phá đến cấp chiến đế rồi, hắn sẽ tiến hóa hết tất cả gen siêu phàm lên cấp thần. Lúc đó cho dù có là cấp chiến thần thì Lục Duyên cũng đã đủ mạnh để chống lại.
Nhìn vào thủ đoạn quái lạ của giáo đoàn Thiên Tai, chắc hẳn là có chiến thần nhưng không nhiều nhỉ?
Nghĩ đến đây, Lục Duyên không quan tâm tới việc này nữa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Tại bộ tư lệnh ở nơi đóng quân, Carol ngồi ở phía sau bàn làm việc. Hắn nhìn bản báo cáo trước mắt, chau mày suy nghĩ cách đối phó với thú triều lần này.
Đúng lúc đó, đột nhiên tiếng đập cửa vang lên dồn dập.
Carol nhướng mày, ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía cửa phòng. Hắn hơi day huyệt Thái Dương, thản nhiên nói:
"Vào đi"
Cửa phòng mở ra, một chiến hoàng mạnh mẽ chạy vào, trên mặt vẫn còn vẻ bàng hoàng. Hắn báo cáo:
"Tư lệnh! Có chuyện lớn rồi!"
Nghe hắn nói thế, Carol hốt hoảng đứng bật dậy:
"Chuyện gì thế? Chẳng lẽ thú triều tăng tốc?"
"Không không, không phải đâu tư lệnh, là chuyện tốt! Đột nhiên thú triều giải tán rồi!"
Cường giả cấp chiến hoàng vội đáp, trên mặt còn hiện rõ vẻ vui mừng.
Carol nghe xong thì sửng sốt, vẻ kinh ngạc hiện lên trên mặt:
".. Ngươi nói cái gì?
Hắn tưởng mình nghe nhầm.
Cường giả chiến hoàng mỉm cười lặp lại:
"Thú triều đột nhiên giải tán rồi tư lệnh!"
Bầu không khí im phăng phắc, Carol trừng mắt thật to, không thể nào tin nổi:
"Sao có thể? Quy mô thú triều lần này lớn như thế, sao có thể nói giải tán là giải tán?
Đội trưởng Tịch, ngươi có chắc không?"
Đội trưởng Tịch gật đầu, nói tiếp:
"Nếu ta không tự đi xem cũng không dám chắc chắn. Ngay vài giờ trước thôi, thú triều bỗng nhiên trở nên rối loạn rồi giải tán một cách khó hiểu!"
Nghe hắn nói vậy, Carol nhíu mày, sau đó căn dặn:
"Ta đi tìm hai vị đại nhân! Đừng để lộ chuyện này ra ngoài, tránh xảy ra biến cố gì"
Đội trưởng Tịch gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc:
"RõI Trong tiểu viện phía sau quân doanh, Carol gõ cửa, một giọng nói ôn hòa truyền ra từ trong phòng.
"Vào đi"
Carol vừa vào trong đã nhìn thấy cánh cửa lớn trong tiểu viện mở ra, rồi Rafael và Lý Tinh Hải lần lượt ra ngoài.
Vì thú triều với quy mô lớn đồng thời xuất hiện ở dãy núi vô tận lẫn Băng Viêm Liệt cốc.
Thế nên Lý Tinh Hải đến trợ giúp cho Rafael, còn Tư Kỳ thì đến phòng tuyến của Băng Viêm Liệt cốc.
Carol vào trong, cung kính chào:
"Hai vị đại nhân"
Rafael khẽ nhíu mày, nhìn Carol với về khó hiểu và hỏi:
"Carol, ngươi không chuẩn bị đối sách ngăn cản thú triều mà tới nơi này làm gì?"
Carol im lặng, sau đó lại đáp:
"Hai vị đại nhân, ta đến cũng vì chuyện này đây... Ta nghe đoàn trưởng đoàn trinh sát báo rằng hình như thú triều đã giải tán rồi"
Bầu không khí bỗng trở nên im lặng.
Rafael và Lý Tinh Hải đều trừng to mắt, cả hai đều cảm thấy kinh ngạc.
Lý Tinh Hải nhíu mày, hỏi:
"Ngươi nói cái gì? Thú triều giải tán? Sao có thể được? Chắc chắn có vài con hung thú cấp đế đồng thời khống chế thú triều này, sao lại đột nhiên giải tán như thế được?"
"Chuyện này... Ta cũng không biết. Vì lẽ đó nên ta mới đến báo cho hai vị đại nhân, mong hai vị quyết định"
Carol cảm thấy hơi mông lung, hắn nhìn Lý Tinh Hải và Rafael rồi nói.