Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 791: Ai Dẫn Ai.




Ngay lúc ba người kia còn đang sững sờ, một bóng dáng to lớn đã xuất hiện ở không trung phía trên chỗ bốn người Lục Duyên.

Đó là một con hổ khổng lồ mọc hai cánh trên lưng, toàn thân nó đen nhánh, trên hai cánh có lít nha lít nhít con mắt hiện ra, có cái trợn to có cái đóng chặt, lóe lên ánh sáng tà dị.

Còn đôi mắt của con hổ khổng lồ kia có màu đỏ thẫm, tràn ngập khí tức hung tàn.

Khi nhìn thấy con hổ khổng lồ này, tròng mắt của ba người Lý Thanh Hòa đều hơi co rụt lại.

"La Thiên Ma Hổ! Quả nhiên là dị hóa"

Lý Thanh Hòa nhíu mày nhìn sang Lục Duyên ở bên cạnh:

"Duyên đệ đệ, ngươi có làm được không đó?"

Dù chiến lực của hung thú dị hóa cấp đế còn chưa mạnh bằng chiến thánh, nhưng chắc chắn cường đại hơn so với đại đa số chiến đế, mà Lục Duyên chỉ vừa mới đạt tới chiến hoàng không bao lâu, sự chênh lệch giữa hai bên quá lớn.

Lục Duyên nở nụ cười:

"Để ta xem thử xem sao"

Khi nói chuyện, quanh người Lục Duyên lóe lên từng ánh sao nhỏ, quanh thân thể xuất hiện hư ảnh ngôi sao, mà trên trán hắn cũng hiện ra hoa văn ngôi sao.

Từ khi vận chuyển Tinh Thần Chi Thể, khí tức của Lục Duyên tăng vọt lên, cho dù có so sánh với hung thú dị hóa cấp đế kia thì cũng không kém nhiều lắm.

Khi cảm nhận được khí tức trên người Lục Duyên, Lý Thanh Hòa cùng với Tư Thính Vũ và Sương Nguyệt đều trợn to mắt, trong mắt đây vẻ kinh ngạc.

Đặc biệt là Tư Thính Vũ, vì lúc trước nàng ấy đã từng luận bàn với Lục Duyên cho nên biết rõ thực lực của Lục Duyên rất mạnh, hơn nữa cũng biết lúc ấy Lục Duyên không sử dụng toàn lực, nhưng nàng ấy hoàn toàn không nghĩ tới thực lực của Lục Duyên lại cường đại vậy.

Thân thể Lục Duyên biến mất tại chỗ dưới biểu cảm kinh ngạc của ba người, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trên không trung chỗ Thiên Ma Hổ, trọng kiếm hiện ra trong tay hắn rồi ngưng tụ Hắc Cương Kính, cùng lúc đó cũng sử dụng Băng Thiên Trảm.

Tinh Thần Chi Lực khủng bố cô đọng lại rồi được chém ra, hóa thành một tia kiếm quang Tinh Thần dài cả trăm thước, chém về phía Thiên Ma Hổ.

Từ trong con ngươi màu đỏ thẫm của Thiên Ma Hổ thì có thể thấy dường như đã mất đi lý trí, nó gầm nhẹ một tiếng và tất cả các con mắt trên cách đồng loạt mở ra, bên trong mắt lóe lên tia sáng màu xanh đậm.

Sau một khắc, Lục Duyên cảm thấy đầu hơi choáng váng.

Hắn thầm kinh ngạc trong lòng, đây là công kích tinh thần?

Có điều, vì tinh thần của Lục Duyên quá cường đại, nên dù công kích tinh thần này rất quỷ dị nhưng Lục Duyên gần như không bị ảnh hưởng gì.

Kiếm quang trong tay hắn vẫn tiếp tục chém thẳng xuống.

Vào lúc tất cả con mắt trên cánh Thiên Ma Hổ đang công kích tinh thần, trong miệng nó cũng ngưng tụ ra một chùm sáng màu đỏ thẫm khủng bố.

Chùm sáng phun trào ra khí tức cực kỳ khủng khiếp, rồi đánh thẳng về phía kiếm quang của Lục Duyên.

Kiếm quang và chùm sáng va chạm với nhau, tiếng nổ ầm ầm vang lên, bầu trời vốn đen nhánh lại bị chùm sáng Tinh Thần và chùm sáng đỏ thẫm chiếu sáng rực, dư âm hóa thành phong bạo tràn ra bốn phương tám hướng.

Mặt đất rung chuyển, ngọn núi nhỏ chấn động và từng vết nứt xuất hiện, giờ phút này cây cối bên dưới cũng nhốn nháo đổ nát.

Ba người Lý Thanh Hòa cảm nhận được dư âm khủng bố kia thì sắc mặt đều hơi thay đổi.

"Mau lùi lại!"

Tư Thính Vũ ngưng tụ ra từng đạo quang thuẫn màu vàng để ngăn cản dư âm phía trước, rồi cùng lùi lại phía sau với Lý Thanh Hòa và Sương Nguyệt.

Sau khi lùi ra bên ngoài mấy chục ki lô mét thì dư âm đã khó có thể ảnh hưởng đến ba người, lúc này các nàng mới hơi kinh sợ mà nhìn lên Lục Duyên và Thiên Ma Hổ đang chiến đấu trên bầu trời.

Sương Nguyệt chớp chớp đôi mắt đầy vẻ không thể tin nổi của mình:

"A Duyên vừa mới đột phá chiến hoàng? ! Chiến lực này là vừa mới đột phá chiến hoàng sao? Thật hay giả vậy?"

Nàng ấy quay đầu nhìn Lý Thanh Hòa và Tư Thính Vũ, tựa như đang tìm kiếm đáp án Vậy.

Vẻ mặt của Lý Thanh Hòa và Tư Thính Vũ cũng đều có chút mờ mịt.

Lý Thanh Hòa gãi đầu một cái, mờ mịt nói:

"Ta cũng không biết hiện tại thực lực của Duyên đệ đệ lại mạnh vậy, lần trước nhìn Duyên đệ đệ ra tay thì hắn mới chiến vương thôi"

Gương mặt xinh đẹp của Tư Thính Vũ ở bên cạnh đây nghiêm túc, rồi nàng ấy cất lời:

"Vào lúc A Duyên vừa mới đột phá chiến hoàng thì ta đã từng đánh một trận với hắn, có điều khi đấy A Duyên cũng che giấu thực lực khá nhiều"

Ba người nói xong thì đều im lặng, sau khi liếc mắt nhìn nhau, Sương Nguyệt nhìn thoáng qua Lý Thanh Hòa bằng vẻ mặt hơi cổ quái:

"Không phải người nào đó nói muốn dẫn A Duyên bay sao?"

Lý Thanh Hòa:

Gương mặt xinh đẹp của nàng ấy có chút xấu hổ, sau đó nói với giọng điệu cây ngay không sợ chết đứng:

"Duyên đệ đệ là đệ đệ của ta, ta để Duyên đệ đệ dẫn ta bay thì có gì khác sao?"

Sương Nguyệt trợn tròn mắt, sau đó nhìn trận chiến giữa không trung.

Sau một lần va chạm thì kiếm quang đã xé rách chùm sáng, lực lượng còn dư tiếp tục chém về phía Thiên Ma Hổ khổng lồ kia.

Những con mắt trên cánh Thiên Ma Hổ lại ngưng tụ ra từng tia sáng âm u, lần này tốc độ của nó tăng vọt lên, trong nháy mắt đã tránh thoát được kiếm quang.

Còn kiếm quang thì lướt qua rừng rậm và ngọn núi nhỏ phía dưới, khiến ngọn núi nhỏ bị cắt thành hai nửa, đồng thời cũng vạch ra một vết kiếm sâu không thấy đáy trong rừng rậm.