Ngay cả như thế thì với một chiến sĩ gen vừa mới đạt được cấp Chiến Hoàng mà nói lại là chuyện hoàn toàn khó có thể tin được.
Mà nếu như chỉ đơn giản là khống chế bóng đen phân thân, vậy phạm vi mà Lục Duyên có thể bao trùm thậm chí sẽ càng lớn hơn gấp nhiều nữa.
Dĩ nhiên, mục tiêu của Lục Duyên chỉ đơn là toàn bộ cả sao Đại Khải này là đủ rồi.
Thông qua việc giám sát hai ông cụ Tư Kỳ và Lý Tinh Hải theo cách này, Lục Duyên cảm nhận được linh cảm, định giấu một phần nhỏ bóng đen phân thân của mình ở trong cái bóng của Chiến Đế ở sao Đại Khải.
Dựa vào sự hiểu biết của mình về con hung thú biến dạng cấp Thánh, Lục Duyên có thể hiểu được con hung thú đó có tâm lý trả thù rất mạnh.
Dù sao thì hành động của con hung thú biến dạng đó vốn dĩ đã vô cùng hung ác, dù gian manh thì vẫn rất hung tàn.
Lục Duyên có thể dựa vào bóng đen phân thân giấu trong cái bóng của Chiến Đế mà trực tiếp ngồi ôm cây đợi thỏ. Nếu như hung thú biến dạng đó có ý định tấn công Chiến Đế đó thì Lục Duyên có thể trực tiếp chạy tới, thậm chí còn có thể cứu được vị Chiến Đế kia.
Tất cả Chiến Đế của sao Đại Khải này nhiều lắm chỉ có 39 người, còn không bằng một phần mười số lượng bóng đen phân thân của Lục Duyên, cho nên hắn có thể giấu bóng đen phân thân của mình vào trong cái bóng của Chiến Đế một cách rất dễ dàng.
Lục Duyên nhận ra hai ông cụ Tư Kỳ và Lý Tinh Hải vẫn ở cùng nhau phía sau núi, không chỉ có hai người họ mà 39 người Chiến Đế kia thì ít lắm cũng đều là hai người ở cùng nhau.
Lục Duyên có hơi thắc mắc, sau đó lại như hiểu ra được gì đó.
Con hung thú biến dạng đó là cấp Thánh, hơn nữa nghe nói có năng lực không gian rất mạnh. Nếu như chỉ là ám sát một cao thủ cấp Chiến Đế thì đây hẳn là chuyện vô cùng đơn giản, còn nếu là từ hai người trở lên thì cũng sẽ còn cơ hội sống sót cao hơn.
Thật ra Lục Duyên cảm thấy đây là một biện pháp rất hay.
Còn lại hơn 500 cái bóng đen phân thân, Lục Duyên khống chế bọn nó phân bố ở khắp nơi của sao Đại Khải, cố gắng nhận biết được vị trí của hung thú biến dạng đó.
Làm xong tất cả những thứ này, Lục Duyên mới yên tâm mà bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện.
Bốn ngày sau đó, ở hoàng cung phía sau núi của đế quốc Hồng Phong.
Hai người Lý Tinh Hải và Tư Kỳ vẫn đang ở cạnh nhau, ngồi khoanh chân trong phòng tu luyện.
Trước đó họ có chuyện vẫn chưa nói với Lục Duyên và Tư Thính Vũ.
Họ cũng đều biết con hung thú biến dạng đó rất sành về chuyện chuyển động không gian, sở dĩ họ ở cạnh nhau là để phòng ngừa con hung thú biến dạng đó trực tiếp sử dụng chuyển động không gian để ám sát họ.
Hai vị Chiến Đế cũng là muốn giữ mặt mũi, dĩ nhiên là họ cũng không biết bên trong cái bóng của mình đang có giấu bóng đen phân thân của Lục Duyên.
Đúng lúc này, không gian phía sau lưng Lý Tinh Hải bỗng có hơi chuyển động, một móng vuốt vô hình màu xanh đậm gầy trơ xương lặng lẽ chỏm tới về phía cơ thể của Lý Tinh Hải.
Móng vuốt màu xanh đậm đó gần giống như là không chuyển động, đến ngay cả Lý Tinh Hải và Tư Kỳ đều hoàn toàn không mảy may nhận ra.
Đúng lúc này, cái bóng của Lý Tinh Hải bỗng nhiên hơi méo mó, một giây sau đó không gian bỗng vặn vẹo kịch liệt, móng vuốt đó cũng biến mất ngay lập tức.
Cho tới lúc này thì hai người Lý Tinh Hải và Tư Kỳ mới cảm nhận được sự rung động của không gian. Họ bỗng mở mắt ra, quay đầu nhìn không gian phía sau đối phương.
Lý Tinh Hải cảm thấy lạnh sống lưng, đồng tử cũng hơi co rút lại, trong mắt ngập tràn kinh hãi.
Tư Kỳ cau mày, nghiêm giọng mà nói:
"Ông Lý, ở phía sau ông... Lẽ nào là hung thú biến dạng đó?"
Lý Tinh Hải hít một hơi thật sâu, khẽ nhắm mắt lại, sau đó bỗng mở to mắt nói:
"Bỗng xuất hiện chấn động không gian, ngay cả trước đó chúng ta cũng chẳng hề hay biết gì, chỉ có thể là con hung thú biến dạng đó thôi. Lẽ nào còn có cao thủ cấp Thánh gen không gian nào đó đang đùa giỡn với ta à?"
Tư Kỳ nhìn lại không gian đã thôi chấn động, có chút nghi hoặc hỏi:
"Vậy sao hung thú biến dạng đó lại bỗng rời đi rồi? Hơn nữa còn tạo ra chấn động?"
Lý Tinh Hải cũng trầm mặc, ánh mắt cũng nhìn đăm đăm về vị trí không gian chấn động trước đó.
Đúng lúc này, sắc mặt của cả hai người biến đổi, bỗng ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời, dường như có thể nhìn xuyên qua trần nhà mà vọt ra bên ngoài không trung kia Vậy.
Họ liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt cũng là một vẻ ngơ ngác.
Tư Kỳ kinh ngạc nói:
"Hơi thở chấn động này mạnh mẽ quá!"
"Hai luông, lại còn là hai luồng hơi thở? Trong đó có một luồng hơi thở vô cùng tà ác, nhất định là hung thú biến dạng đó rồi. Còn một luồng kia là của ai? Có nhiều nguồn sức mạnh không cùng bản chất đang tụ họp lại quá..."
Trong ánh mắt Lý Tinh Hải ngập tràn một vẻ không dám tin, lầm bẩm nói.
Nhiều nguồn sức mạnh cứng cỏi không cùng một bản chất hợp lại như thế, quả thật là rất đả kích thế giới quan của hắn.