Dường như Tư Thính Vũ cũng đang nghĩ tới gì đó, mở miệng nói:
"Tổ tiên, chuyện này ngài cũng đừng hỏi nữa"
Tư Kỳ hừ nhẹ một tiếng, trừng mắt liếc nhìn Tư Thính Vũ, sau đó lắc đầu nói:
"Bỏ đi bỏ đi, các ngươi đi đi"
Lục Duyên đoán trước đó, hai ông lão Tư Kỳ và Lý Tinh Hải gọi họ tới chính là vì chuyện này.
Hai người gật đầu, sau đó chào tạm biệt hai ông cụ Tư Kỳ và Lý Tinh hải rời khỏi hoàng cung.
Bên trong Thiên Tài Doanh, ở phòng tiếp nhận dưới lòng đất của Tư Thính Vũ, cơ thể của Lục Duyên và Tư Thính Vũ dần xuất hiện.
Khuôn mặt đỏ hồng của Tư Thính Vũ vẫn chưa tan hẳn, ánh mắt nhìn vào Lục Duyên vẫn còn một chút né tránh.
Lục Duyên thấy thế lại cảm thấy có chút thú vị, không ngờ đạo sư lúc nào cũng nghiêm túc, trịnh trọng của mình lại vẫn có về mặt ngượng ngùng như thế.
Hắn bày ra về mặt vô tội nhìn Tư Thính Vũ:
"Đạo sư, ngươi sao vậy? Tại sao lại đỏ mặt như thế?"
Tư Thính Vũ sửng sốt, trừng mắt liếc Lục Duyên. Sau đó lại như nghĩ tới điều gì đó, lơ đễnh mở miệng hỏi:
"Đúng rồi, khi nãy những gì ông cụ Lý Tinh Hải đó nói là có ý gì, giữa ngươi và Thanh Hòa đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Lục Duyên vội ho khan một tiếng, có chút xấu hổ.
Không ngờ đạo sư của mình lại vẫn tò mò về chuyện này?
Hắn nhìn thoáng qua đạo sư của mình, sau đó cười nói:
"Ừm, chuyện này... Hay là đạo sư đi hỏi Thanh Hòa tỷ một chút nhỉ?"
Tư Thính Vũ liếc mắt nhìn qua Lục Duyên, có chút xấu hổ. Nàng dùng hai tay ôm lấy ngực, khẽ gật đầu:
"Ta biết rồi"
Đúng lúc này, phòng tu luyện dưới lòng đất mở ra, có tiếng bước chân truyền tới.
Lục Duyên và Tư Thính Vũ đồng loạt ngừng nói chuyện, ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang.
Hai người nhìn thấy Tư Thính Tuyết và Rebeca đi xuống. Tư Thính Tuyết vẫn trưng bộ mặt lạnh lùng như cũ, Rebeca vẫn nở nụ cười hoạt bát, thậm chí lúc đi xuống cầu thang còn nhảy nhót đầy hân hoan.
Sau khi nhìn thấy Lục Duyên, ánh mắt của Rebeca sáng lên, mỉm cười chạy tới:
"A Duyên, ngươi cũng ở đây à"
Lục Duyên mỉm cười xoa mái tóc màu cam của Rebeca, mỉm cười gật đầu:
"Ùm?
Tư Thính Tuyết thoáng nhìn qua Lục Duyên, quay đầu nhìn lại Tư Thính Vũ. Để ý tới khuôn mặt của Tư Thính Vũ có hơi đỏ, Tư Thính Tuyết có chút sửng sốt, khẽ nhíu mày nhìn qua Lục Duyên, bên trong ánh mắt còn có một tia nghi ngờ.
Lục Duyên để ý tới ánh mắt của Tư Thính Tuyết trong lòng cả kinh, không ngờ tảng băng này lại nhạy bén đến khi vậy.
Mà khoan đã... Hình như mình cũng đâu có làm cái gì sai, tại sao lại phải chột dạ chứ?
Đợi đã... Dù có làm gì đó thì cần gì mà phải chột dạ chứ, dù sao ông cụ Tư Kỳ đã nói như vậy mà.
Lục Duyên lập tức ngửa đầu ưỡn ngực, bảy ra dáng về cây ngay không sợ chết đứng mà nhìn thẳng vào Tư Thính Tuyết.
Để ý tới ánh mắt nhìn thẳng đó của Lục Duyên, Tư Thính Tuyết không dám đối diện với Lục Duyên, khẽ hừ lạnh một tiếng rồi lặng lẽ dời tầm mắt đi.
Rebeca không để ý tới màn đối mắt đó của Lục Duyên và Tư Thính Tuyết, Tư Thính Vũ đứng bên cạnh vẫn đang hướng về câu hỏi trước đó nên cũng không có chú ý tới, Lục Duyên nở nụ cười đắc ý.
Buổi tối ở trong phòng ký túc xá của Tư Thính Vũ, Lục Duyên ăn cơm tối xong xuôi mới trở về phòng ký túc xá của mình.
Bên trong phòng khách không một bóng người, Lục Duyên cũng không biết Dương Bình và Macquarie có trở về hay chưa, dù sao cũng đều không phải là học viên mới, dĩ nhiên cũng có chuyện bận của riêng mình.
Lục Duyên về lại căn phòng của mình, sau đó định bắt đầu kế hoạch trước đó.
Linh lực của hắn tỏa ra xung quanh cơ thể, từng cái bóng đên phân thân nhảy ra khỏi cơ thể của hắn, đứng im ở trước mặt Lục Duyên.
Mỗi một cái bóng đen phân thân đều được cấu tạo từ chất tối đen thuần túy, chỉ đơn giản là giữ được hình người mà thôi.
Lục Duyên thoáng chuyển động suy nghĩ, những bóng đen phân thân đó lập tức sát nhập vào trong không gian, hầu như không có tạo nên chấn động nào trong không gian đã lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Lục Duyên không ngừng lại, vẫn tiếp tục tiêu hao linh lực mà tạo ra hết bóng đen này tới bóng đen phân thân khác.
Dựa vào thực lực hiện tại của Lục Duyên, nếu như tiêu hao sức mạnh của mình để tập trung tạo ra mấy trăm cái bóng đen phân thân, những bóng đen phân thân này đều có một nửa thực lực của Lục Duyên.
Thành thật mà nói, dù bản thể của Lục Duyên thì đứng trước sự bao vây của mấy trăm cái bóng đen phân thân có một nửa thực lực của mình, vẫn sẽ cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.
Hơn nữa, Lục Duyên có thể hấp thu linh lực, tiếp tục tạo ra bóng đen phân thân, mãi cho tới lúc năng lực tinh thần của hắn đạt tới giới hạn.
Lục Duyên nhanh chóng đo được giá trị của điểm giới hạn này rồi, có tới chừng 600 cái bóng đen phân thân.
Với Lục Duyên thì con số này rất đỗi khủng bố, 600 cái bóng đen phân thân có một nửa thực lực của Lục Duyên. Lục Duyên cảm thấy nếu mình bị số lượng khủng bố này bao vây, có thể là hắn sẽ phải chạy trốn.
Lục Duyên phái toàn bộ bóng đen phân thân của mình ra ngoài, dựa vào lực tinh thần hiện tại của hắn thì có bảy gen siêu phàm cấp Thánh được gia tăng, cộng thêm vũ trang gen đã được gia tăng, phạm vi khuếch tán thì dốc toàn lực cũng có thể bao trùm toàn bộ sao Đại Khải. Dĩ nhiên là nội dung nhận ra được có khả năng là không được chính xác cho lắm.