Nói xong, trên mặt nàng ấy lộ ra vẻ chán nản. Rõ ràng tu vi của nàng ấy còn cao hơn Duyên đệ đệ, có lẽ bây giờ thực lực của nàng ấy chưa chắc đã mạnh hơn Duyên đệ đệ.
Không chỉ có vậy, vì sao nàng ấy đã làm người gác đêm nhiều năm rồi, kết quả ngay cả việc tìm kiếm vật dị hóa cũng kém hơn Duyên đệ đệ như vậy?
Mặc dù Lý Thanh Hòa rất tự hào và có chút vui mừng vì tốc độ phát triển của Lục Duyên vượt xa sức tưởng tượng của nàng ấy, nhưng bản thân nàng vẫn sẽ có chút hụt hãng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ không bao lâu nữa Duyên đệ đệ sẽ vượt qua nàng ấy mất thôi.
Nghĩ đến lúc trước, khi còn ở Tây Lê thành, rõ ràng là nàng ấy bảo vệ hắn, sao có thể nhanh như vậy?
Trong lòng Lý Thanh Hòa bất lực thầm thở dài.
Lục Duyên cười nói:
"Có thể là do năng lực giác ngộ của ta rất mạnh. Mỗi khi xuất hiện hiện tượng dị hóa, linh khí của người nắm giữ phệ hồn châu dao động, ta có thể cảm nhận được"
"Thật sao? Tại sao ta lại không có?"
Lý Thanh Hòa có chút khó hiểu.
Lục Duyên nở nụ cười:
"Có lẽ ta có chút đặc biệt? Lúc trước ta còn nhìn thấy rồng ở trong rừng rậm Mê Vụ đấy"
Nghe vậy, Lý Thanh Hòa khẽ gật đầu:
"Cũng có thể là như vậy"
Khi nàng ấy nói vậy, trên khuôn mặt hiện lên một chút mong đợi:
"Vậy nếu không một lúc nữa để tỷ tỷ đi tìm cùng với ngươi có được không? Nếu tìm thấy người nắm giữ phệ hồn châu một lần nữa, ta cũng có thể đứng ở bên cạnh nhìn cổ vũ cho ngươi!"
Nói rồi, nàng ấy vỗ vỗ bộ ngực cao ngất của mình với vẻ mặt tự tin.
Trên mặt Lục Duyên lộ ra một nụ cười, thật ra thực lực hiện tại của hắn đã vượt qua Lý Thanh Hòa, nhưng người nắm giữ phệ hồn châu cũng không phải là kẻ vô cùng nguy hiểm, Lý Thanh Hòa không thể hoàn toàn đánh bại được người nắm giữ phệ hồn châu ở cấp chiến hoàng, nhưng nàng ấy muốn tự bảo vệ mình thì nhất định không vấn đề gì, hơn nữa hắn cũng có thể bảo vệ nàng.
"Không thành vấn đề, để Thanh Hòa tỷ đi theo ta"
"Hì hì, đúng vậy, ta thương ngươi cũng không uổng công"
Khóe miệng Lý Thanh Hòa nhếch lên, trên khuôn mặt mềm mại lộ ra nụ cười hài lòng, nàng vươn tay chọc vào má Lục Duyên.
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lý Thanh Hòa ở gần trong gang tấc, ánh mắt Lục Duyên dần trở nên có chút kỳ lạ, trong ánh mắt lộ rõ dục vọng chiếm hữu, thậm chí hắn còn chậm rãi đến gần Lý Thanh Hòa.
Lý Thanh Hòa chú ý tới ánh mắt của Lục Duyên như đang nhìn con mồi, trong lòng nàng ấy hoảng hốt, một cảm giác tê dại lạ thường chợt nổi lên.
Điều này khiến nàng ấy vừa có một mong đợi lại có chút sợ hãi.
Trên mặt nàng ấy thoáng hiện lên chút ửng hồng, trên mặt nở nụ cười xấu xa:
"Duyên đệ đệ, sao ngươi lại nhìn ta như vậy? Không phải là ngươi muốn hôn tỷ tỷ... O?"
Lý Thanh Hòa còn chưa nói xong thì đã bị Lục Duyên chặn miệng lại rồi.
Nàng ấy mở to mắt nhìn khuôn mặt của Lục Duyên đang gần trong gang tấc, cả người nàng cứng đờ một lúc rồi mới phản ứng lại được.
Nàng ấy nhanh chóng lùi lại, trừng mắt nhìn Lục Duyên:
"Đệ đệ xấu xa! Ngươi dám bắt nạt tỷ tỷ! Muốn chết có phải không? Ta đi ngủ đây!"
Nói rồi nàng ấy vội xoay người quay lưng về phía Lục Duyên.
Lục Duyên nhìn vành tai hơi đỏ ửng của Lý Thanh Hòa, hắn liếm liếm môi, khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười.
Lúc này, Lý Thanh Hòa quay lưng về phía Lục Duyên, nàng vươn tay khẽ chạm vào đôi môi đỏ mọng của mình, trên mặt lộ ra một tia bối rối ngượng ngùng, nhưng sau đó khóe miệng khẽ cong lên lộ ra ý cười.
Căn phòng rơi vào im lặng, không ai lên tiếng nói chuyện nữa.
Sau khi nghỉ ngơi vài giờ, Lý Thanh Hòa ngồi dậy, vò đầu bứt tóc, liếc nhìn Lục Duyên bên cạnh. Thấy Lục Duyên mở to hai mắt nhìn mình, khuôn mặt xinh đẹp của Lý Thanh Hòa cứng đờ rồi nàng ấy nhếch mép lên cười xấu xa nói:
"Duyên đệ đệ, ngươi nhìn tỷ tỷ như vậy có phải vì cảm thấy tỷ tỷ rất đẹp không?"
Lục Duyên nghiêm túc gật đầu:
"Đương nhiên, Thanh Hòa tỷ là đẹp nhất"
"Thật sao? Còn đạo sư của ngươi thì sao? Ngươi nhận xét thế nào ta sẽ nói lại nàng ấy"
Lý Thanh Hòa cười nói.
A cái này... Biểu cảm trên mặt Lục Duyên lập tức cứng đờ rồi hắn nghiêm túc nói:
"Đương nhiên là đẹp như nhau"
Lý Thanh Hòa khẽ hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Lục Duyên:
"Đứng dậy rồi đi tìm người nắm giữ phệ hồn châu đang ở đâu"
Lục Duyên bất lực nói:
"Ta vẫn luôn cảm ứng, nhưng bây giờ hiện tượng dị hóa vẫn chưa xuất hiện, ta cũng không có cách nào tìm được... Nếu không chúng ta lại nằm thêm một chút?"
Tuy Lục Duyên nói vậy, nhưng thứ thật sự cảm ứng được là lập phương tiến hóa, toàn bộ đều tự động, hắn chỉ cần làm cá muối là được rồi.
Lý Thanh Hòa nhướng mày cười xấu xa nói:
"Muốn tỷ tỷ nằm cùng ngươi à? Ta sẽ không"
Lục Duyên ngồi dậy rồi nói:
"Không nằm, vậy ôm cũng được chứ?"
"Cút!"
Lý Thanh Hòa đấm Lục Duyên.
Lục Duyên không còn cách nào khác đành phải đứng dậy:
"Vậy chúng ta đi ra ngoài xem một chút"
Lý Thanh Hòa gật đầu:
"Ừ"
Cả hai rời khỏi phòng cho khách, ra ngoài phân bộ người gác đêm, bắt đầu tìm kiếm không mục đích.