Tuy nhiên, cho đến đêm hôm sau, Hải Dương thành vẫn rất yên bình, không có hiện tượng dị hóa nào xảy ra cả.
Lý Thanh Hòa và Lục Duyên mua một phần bánh bao trên phố. Lý Thanh Hòa cắn một miếng, mỉm cười:
"Cái này làm ta nhớ lại khi chúng ta còn ở Tây Lê thành"
Lục Duyên mỉm cười:
"Đợi chuyện này xong xuôi, chúng ta trở về đó xem một chút được không?"
"Ùm?
Lý Thanh Hòa gật đầu.
Sau đó nàng ấy khẽ nhíu mày:
"Tại sao hiện tượng dị hóa vẫn chưa xảy ra?"
Lục Duyên lắc đầu cau mày một cái:
"Chẳng lẽ cái chết của hai người nắm giữ phệ hôn châu trước đó khiến họ trở nên cảnh giác?"
Điều mà Lục Duyên lo lắng nhất chính là nếu họ bắt đầu án binh bất động thì sẽ rất phiền phức.
Đúng lúc này, điện thoại đi động của Lục Duyên và Lý Thanh Hòa cùng rung lên.
Hai người lấy điện thoại di động ra, nhìn lướt qua tin nhắn. Con ngươi chợt co rút lại, về mặt cả hai đều nặng nề.
Là tin nhắn khẩn cấp từ tổng bộ gửi tới. Hải Dương thành và tám thành khác lúc trước đã từng xảy ra hiện tượng dị hóa không tiếp tục xả ra thêm bất cứ hiện tượng dị hóa nào, nhưng hiện tượng dị hóa lại xuất hiện ở những thành phố trước đó chưa từng xảy ra hiện tượng.
Lục Duyên nheo mắt lại, quả nhiên bị phát hiện nên bọn chúng đã rời đi rồi sao?
"Duyên đệ đệ, phải làm sao bây giờ?"
Lý Thanh Hòa nhìn Lục Duyên.
Lục Duyên nở nụ cười:
"Chúng ta có thể chạy tới đó, ta có năng lực dịch chuyển không gian"
Nghe vậy, Lý Thanh Hòa khẽ gật đầu, vội nói:
"Vậy chúng ta mau tới đó đi"
Lục Duyên kéo Lý Thanh Hòa, hai người biến mất trên đường phố.
Những người đi đường xung quanh giật mình khi thấy Lục Duyên và Lý Thanh Hòa đột nhiên biến mất, họ lo lắng nhìn xung quanh rồi quay đầu bỏ chạy.
Những hiện tượng dị hóa đã xảy ra lúc trước khiến họ giống như những con chim sợ cành cong.
Cùng lúc đó, trong thế giới nhỏ ở đế đô, đôi mắt màu máu của người áo choàng đen lóe lên, hắn khàn giọng chậm rãi nói:
"Đã đến giờ"
Hắn mở cánh cửa bên cạnh lớp sương mù xám xịt. Cùng lúc đó, trong căn phòng lưu trữ dưới lòng đất, căn phòng nhỏ nơi cánh cửa gỗ được đặt trong khu vực chứa vật dị hóa cấp B ở Yali thành, không gian nơi này bị bóp méo, một cánh cửa từ từ mở ra.
Trong cánh cửa không gian, người đàn ông mặc áo choàng đen lặng lẽ bước ra.
Hắn đảo mắt nhìn cảnh vật xung quanh.
Cánh cửa đến từ Yali thành giờ đây được quấn bởi những sợi tơ màu đen, và được đặt giữa một căn phòng rộng khoảng 10 mét vuông.
Người mặc áo choàng đen đã mở ra không gian và bước ra từ cánh cửa này.
Thế nhưng, dù không gian có được mở ra, thì toàn bộ phòng chứa dưới mặt đất vẫn không có động tĩnh gì, không ai phát hiện ra có người đã đi vào phòng chứa dưới mặt đất.
Người đàn ông mặc áo choàng đen liếc nhìn cánh cửa màu đen, sau đó hơi ngừng lại, con mắt đỏ ngòm dưới chiếc mũ trùm đầu khẽ nheo lại, lộ ra một vẻ ngạc nhiên.
Hắn luôn cảm thấy Hắc Uyên Ma Môn có gì đó khác với trước đây, dường như đã trở nên yếu hơn rất nhiều, nhưng hắn khó lòng mà biết được rốt cuộc là tại vì sao.
Người mặc áo choàng đen không có thời gian để suy nghĩ, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó khẽ nhấn vào sợi tơ màu đen trên Hắc Uyên Ma Môn.
Trên sợi tơ đen có ngọn lửa màu đen bốc cháy, ngọn lửa im tiếng, không hề dao động.
Rất nhanh, sợi tơ màu đen tan chảy, rồi biến mất, Hắc Uyên Ma Môn có được sự tự do.
Người đàn ông mặc áo choàng đen giơ tay ra đóng cánh cửa không gian trước đó lại, vào lúc cánh cửa không gian được đóng lại, trong phòng xuất hiện cánh cửa gỗ trước đó nằm ở thế giới nhỏ.
Hai cánh cửa được đặt cạnh, trông giống hệt nhau.
Người mặc áo choàng đen đưa tay ra đặt hai cánh cửa ở cạnh nhau, và sau đó trên cả hai cánh cửa đều có những làn sương mù lưu chuyển, quấn lấy chúng, sau đó hai cánh cửa như được hoà tan rồi dần dần hợp thành một cánh cửa.
Cả quá trình đều vô cùng yên lặng, không xảy ra bất cứ tiếng động nào.
Đợi sau khi hai cánh cửa được hợp thành một, trên cánh cửa có thêm những đường vân kỳ dị trừu tượng và phức tạp, người bình thường chỉ cần nhìn những đường vân này thì e rằng đều sẽ chìm trong nỗi sợ hãi kỳ lạ.
Người đàn ông mặc áo choàng đen nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, và mổ ra.
Ngay sau đó, tất cả các cánh cửa không gian trong toàn bộ phòng chứa dưới mặt đất đột nhiên lần lượt được mở ra, gần như có hơn hai trăm cánh cửa không gian.
Có điều, sau khi cảm nhận được những cánh cửa không gian này thì người mặc áo choàng đen hơi cau mày lại.
Không phải là vì có quá nhiều cánh cửa không gian, mà là vì có quá ít, hắn liếc nhìn Hắc Uyên Ma Môn đã được hợp lại, sắc mặt có chút khó coi.
Quả nhiên, cảm giác trước đó không hề sai, Hắc Uyên Ma Môn này đã xảy ra vấn đề.
Rốt cuộc sao lại biến thành như vậy? Thường thì, vật dị hoá không thể bị phá hỏng hoặc làm hại, sao lại có thể xảy ra loại tình huống này được?
Người mặc áo choàng đen suy nghĩ trong lòng, nhưng động tác của hắn lại không hề dừng lại.
Hắn phản ứng nhanh nhạy, trong các cánh cửa không gian, có những cánh tay màu đen thò ra và bắt lấy vật dị hoá của tất cả các phòng.