Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 727: Vô Dụng.




Hai người nắm giữ phệ hồn châu hoàn toàn không bận tâm tới chuyện linh hồn bị cắn nuốt, bởi vì sức mạnh của hai người đã tăng lên tới cấp chiến hoàng.

Phệ hồn châu cấp chiến hoàng ẩn chứa một lượng linh khí rất lớn, nếu có thể hấp thụ toàn bộ số phệ hồn châu còn lại, đối với Lục Duyên mà nói, không thể nghi ngờ chính là thu hoạch rất lớn, e rằng không bao lâu nữa lập phương tiến hóa lại có thể lột xác rồi.

Lần này, thành phố mà Lục Duyên và Lý Thanh Hòa đến là Hải Dương thành.

Có lẽ vì đây là ban ngày nên Hải Dương thành có vẻ khá yên tĩnh, mà phệ hồn châu kia dường như cũng không bộc phát hiện tượng dị hóa.

Trước tiên, Lục Duyên và Lý Thanh Hòa đi tới phân bộ của người gác đêm ở Hải Dương thành.

Khi đến phân bộ của người gác đêm, Lý Thanh Hòa vẫn giống như trước, thông báo cho cường giả đang canh giữ phân bộ.

Chẳng mấy chốc đã có ba người đi tới, trong đó có một lão giả nhìn có vẻ mạnh mẽ đi ở đầu tiên, hắn ta có một tóc ngắn màu nâu sẫm, bên cạnh hắn ta còn hai chiến vương đi theo sau.

Lục Duyên biết hai người này, đó là một người đàn ông trung niên và một người có vẻ ngoài khá anh tuấn cùng rời khỏi tổng bộ với hắn, nhìn thoáng qua tuổi tác của người đó cũng không lớn lắm.

Lúc này, trên mặt lão giả lộ ra tươi cười:

"Trưởng lão Lục, trưởng lão Lý, hoan nghênh hai người tới đây, lần này có việc cần làm phiền hai người rồi"

Lục Duyên sửng sốt một chút rồi hắn có chút nghi ngờ liếc mắt nhìn lão giả:

"Tiền bối, ngươi biết chúng ta sẽ tới đây sao?"

Lão giả cười nói:

"Trước đó, phân bộ trưởng Bạch Linh Lung của Tây Khẩu thành đã thông báo cho phân bộ trưởng của thành chúng ta, vừa rồi phân bộ trưởng của Vân Chu thành cũng đã xác nhận. Dù người nắm giữ phệ hồn châu ở Tây Khẩu thành hay Vân Chu thành thì đều do trưởng lão Lục tìm được xử lý, mà những thành khác như chúng ta đến bây giờ cũng chỉ có thể xử lý hiện tượng dị hóa, đến hiện tại vẫn không có manh mối của người nắm giữ. Chúng ta đều đặt toàn bộ hy vọng trên người ngươi vậy"

Người đàn ông trung niên và người thanh niên anh tuấn đi cùng kia cũng nhìn Lục Duyên bằng vẻ mặt tò mò đánh giá.

Nghe đến đây họ đều có chút không tin, không ngờ Lục Duyên lại có năng lực lớn như Vậy.

Tất nhiên nếu hắn thật sự có thể, đây đương nhiên là một chuyện tốt với họ.

Lục Duyên vừa nghe xong, trong mắt chợt lóe lên, hóa ra là bộ trưởng Bạch Linh Lung truyền ra.

Hắn cười nói:

"Ta sẽ cố gắng hết sức"

"Hết sức là tốt rồi, cố gắng hết sức là tốt rồi."

Bởi vì hai người đã chạy liên tục khắp nơi không ngừng nghỉ suốt hai ngày, Lục Duyên cảm thấy mình không sao cả, nhưng hắn cũng hy vọng Lý Thanh Hòa có thể được nghỉ ngơi.

Hắn nhìn về phía lão giả kia, cười nói:

"Tiền bối, chúng ta cũng đã bôn ba hai ngày, có chút mệt mỏi, hy vọng có thể nghỉ ngơi một chút"

"Đương nhiên không thành vấn đề!"

Lão giả liếc nhìn Lục Duyên và Lý Thanh Hòa, cười nói:

"Ta sẽ chuẩn bị một phòng nghỉ cho hai người"

Một phòng?

Lục Duyên sững sờ rồi nhìn về phía Lý Thanh Hòa ở bên cạnh.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Thanh Hòa có chút ững đỏ, có vẻ hơi ngại ngùng, nhưng nàng ấy cũng không phủ nhận.

Trong lòng Lục Duyên cười thầm một tiếng, đương nhiên hắn cũng sẽ không phản bác.

Hắn mở miệng:

"Nhân tiện tiền bối có thể cho chúng ta xem tư liệu được không? Chuyện này cũng giúp việc tìm kiếm của chúng ta dễ dàng hơn"

Thật ra Lục Duyên không cần tin tức, chỉ cần hiện tượng dị hóa xuất hiện, hắn có thể tìm được người nắm giữ một cách chính xác.

Nhưng dù sao hắn cũng phải giả vờ một chút, nếu không chính hắn cũng không thể nào giải thích được mình tìm thấy họ như thế nào.

"Đương nhiên không có vấn đề gì, chắc chắn phải như vậy rồi"

Lão giả đồng ý ngay.

Sau đó, lão giả cho người đưa Lục Duyên và Lý Thanh Hòa đi đến phòng cho khách trên tầng mười.

Lúc trước, khi ở Yali thành, Lục Duyên cũng đã nghỉ ngơi ở phòng dành cho khách, phòng của phân bộ người gác đêm ở Hải Dương thành cũng không khác gì mấy với Yali thành.

Vào phòng, Lý Thanh Hòa lập tức chạy đến trên giường nằm xuống, nàng ấy khẽ thở dài:

"Mệt chết rồi, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi"

Sau đó nàng ấy lật người lại, nằm trên giường nhìn Lục Duyên, trên mặt nàng mang theo nụ cười:

"Duyên đệ đệ, ta cảm thấy ta đến đây cũng không có tác dụng gì, rõ ràng một mình ngươi đã có thể tìm được người nắm giữ phệ hồn châu rồi"

Vẻ mặt Lục Duyên vẫn bình tĩnh, coi như không có chuyện gì, hắn đi tới bên giường nằm xuống bên cạnh Lý Thanh Hòa. Hai người nằm cách nhau rất gần, thậm chí hắn có thể ngửi thấy mùi thơm trên người Lý Thanh Hòa.

Lý Thanh Hòa nhìn Lục Duyên, trên khuôn mặt xinh xắn hiện lên một chút ửng đỏ rồi nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.

Lúc này Lục Duyên nói:

"Ai nói vậy? Thanh Hòa tỷ, có ngươi ở đây, ta càng có thêm động lực. Nếu không ở đây chỉ có một mình ta thì ta sẽ cảm thấy rất nhàm chán"

Nhàm chán sao... Lý Thanh Hòa trợn tròn mắt, về mặt không nói nên lời. Sau đó dường như nàng ấy nghĩ tới điều gì đó, tò mò hỏi:

"Đúng rỏi, Duyên đệ đệ, làm thế nào mà ngươi có thể tìm được người nắm giữ phệ hồn châu, vả lại vì sao mỗi lần đều là ngươi tìm được, mà không phải là ta tìm được?"