Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 657: Đấu Chiến Hoàng.




Nhưng không nghĩ tới, ngoài chủ nhân của phân thân kia ra thì vẫn còn cường giả khác.

Cậu thanh niên giống như mặt trời ở trước mặt này, khiến cho người đàn ông tóc nâu cảm thấy rất quỷ dị.

Rõ ràng tu vi chỉ mới đạt chiến vương, nhưng khí tức lại đáng mức này.

"Đến cùng ngươi là ai?"

Lục Duyên gia trì linh thể thái dương, cho nên trên trán có một hình xăm huyền ảo trông như hình mặt trời, con ngươi vốn đen láy lại như có lưu quang màu vàng xoáy tròn tựa như mặt trời, ngay cả mái tóc đen nhánh lúc trước cũng như được phủ lên một lớp lưu quang màu vàng, tưởng như hào quang vâng thái dương đang tuôn trào ở bên ngoài thân thể của Lục Duyên.

Đây là lần đầu tiên Lục Duyên sử dụng Đại Nhật Linh Thể sau khi tiến hóa.

Hắn không hề nghĩ tới, sau khi sử dụng Đại Nhật Linh Thể này thì bề ngoài lại trông... ừm, lóa mắt như vậy.

Cái này không phù hợp với tính cách giản dị trước sau như một của Lục Duyên, hắn cảm thấy mình vẫn được xem như là một anh chàng đẹp trai bình tĩnh và nội liễm.

Có điều, cái chiến kỹ này cũng đã nằm trong tay rồi, Lục Duyên cũng không thể nói gì thêm.

Sau khi nghe xong câu hỏi của người đàn ông tóc nâu, mặt hắn tràn đẩy tươi cười, khẽ vung trọng kiếm cấp đế ngũ giai màu đỏ thẫm ở trong tay lên, kèm theo đó là từng luồng kiếm quang màu vàng, trên mặt đất lập tức xuất hiện từng dấu vết cháy đen.

"Đừng quan tâm ta là ai. Hoặc tự mình ngoan ngoãn nhận lấy cái chết, hoặc là sau khi phản kháng nhận lấy cái chết, ngươi chọn cái nào?"

Nghe hắn nói thế, người đàn ông tóc nâu sững sờ, sau đó khói đen đột nhiên nồng đậm hơn, tiếng thét thê thảm cũng ngày càng vang hơn.

Bên trong mắt hắn ta hiện lên khói đen, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười điên cuồng:

"Sao nào? Ngươi cho rằng ngươi chắc chắn thắng ta? Thiên tài phải không? Có phần quá coi thường người khác rồi"

Khói đen quanh người hắn ta lưu chuyển, từng hoa văn quỷ dị màu đen xuất hiện trên mặt và trán tựa như một đám mặt quỷ, sau đó khói đen rút hết khỏi mắt, hóa thành một đôi mắt trắng rã không có tròng đen.

Trong tay hắn ta ngưng tụ ra một thanh trường kiếm, sau một khắc hắn ta đã biến mất tại chỗ và xuất hiện ở trước mắt Lục Duyên.

Trường kiếm được ngưng tụ từ khói đen chém về phía Lục Duyên, kèm theo đó là tiếng quỷ khóc sói gào khiến người ta hồi hộp.

Lục Duyên cảm thấy tinh thần của mình cũng bị chấn động, sắc mặt hơi nghiêm trọng hơn.

Cũng may tinh thần lực của hắn đã trở nên cực kỳ cường đại dưới sự thăng cấp của một đống gen cấp đế cùng với vũ khí gen cấp đế.

Nếu không cho dù có là chiến hoàng, nhưng nếu không phải là chiến sĩ có sự thăng tiến nhất định về mặt tinh thần lực, chỉ sợ cũng chỉ có thể phát huy một nửa thực lực của bản thân, khi đối mặt với loại trường kiếm quỷ dị này.

Đây là thân thể trọn vẹn của Tiết Nhân chưa trưởng thành hoàn toàn ở Tây Lê thành?

Không, chắc vẫn chưa được tính là thân thể trọn vẹn.

Nếu thật sự là Phệ Hồn Châu cấp S, thế thân thể trọn vẹn hẳn là cấp chiến đế mới đúng.

Trong đầu Lục Duyên nhanh chóng xuất hiện một suy nghĩ, dù thế nhưng động tác trên tay vẫn không hề gián đoạn.

Hai tay hắn nắm chắc trọng kiếm, thôi động Đại Nhật Linh Thể, kiếm quang màu vàng lóa mắt bộc phát rồi đón lấy trường kiếm màu đen.

Ẩm!

Tiếng nổ vang rên lan tràn, luồng sáng khủng bố màu vàng và màu đen đan vào nhau và lao tận lên trời, hất bay cả cái tầng hảm.

Mặt đất Yali thành kịch liệt rung chuyển, tựa như trải qua một cơn địa chấn vậy.

Vị trí bên dưới tầng hầm kia biến thành một cái hố sâu, các vết nứt khủng bố lan ra bốn phương tám hướng và kéo dài trong phạm vi vài cây số, các kiến trúc ở gần hố sâu lập tức lung lay sụp đổ.

May mắn là, lúc trước Lục Duyên đã cảm nhận rồi, chung quanh đây là vùng ngoại thành của Yali thành, không có người ở mà chỉ có một vài căn nhà bỏ trống.

Chắc hẳn người đàn ông tóc nâu không muốn bị người khác phát hiện, cho nên mới lựa chọn khu vực hoang vu như vậy để xây dựng tầng hảm.

Nếu không thì Lục Duyên cũng sẽ không đánh nhau với hắn ta ở chỗ này.

Cột sáng màu vàng và màu đen xen lẫn nhau cùng phóng lên trời, chiếu sáng toàn bộ Yali thành, tất cả mọi người đang ngủ say cũng nhốn nháo bừng tỉnh.

Những người chưa ngủ thì sôi nổi đi đến bên cửa sổ và nhìn về phía cột sáng nơi chân trời, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Phân cục của Người Gác Đêm.

Trên tầng làm việc cao nhất, Sa Gian biến sắc, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Từ một nơi rất xa, cột sáng đen tuyền cùng vàng kim đan vào nhau phóng lên tận trời, tiếp đó, tiếng động uỳnh uỳnh cũng lần lượt truyền tới.

"Đó là cái gì vậy? !"

Hắn trợn mắt đây kinh ngạc, sau đó, hắn nhíu mày, trong chớp mắt thân thể đã biến mất, trực tiếp phá tan cửa sổ, bay ra ngoài.

Cùng lúc đó, ở một văn phòng khác cũng có người phá cửa sổ bay ra, Sa Gian liếc qua, là Mica.

Hai người nhìn nhau, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, không ai nói năng gì, cùng bay thẳng về phía phóng ra cột sáng.

Mà ở dưới tầng 8, trong văn phòng của Đường Phi, về mặt hắn đại biến, sắc mặt tái nhợt nhìn cột sáng phía xa, miệng lầm bầm:

"Chuyện này sao có thể... Sao lại bị phát hiện được? !"