Người anh em thần khí Thâu Khuy, Lục Duyên kinh hãi.
Nếu loại bỏ những cánh tay ma quỷ kia đi thì tốt rồi.
Chắc là có người nào đó đã lấy được cánh cửa gỗ này, đương nhiên với tình huống nó đang liên tục rung chuyển này thì có thể cánh cửa này còn sống, cũng có thể là tự nó chạy đi.
Có điều, nếu như cái cửa này còn sống, vậy thì nó bắt nhiều người tới đây như vậy để làm gì?
Những người đó đã đi đâu rồi?
Lòng Lục Duyên tràn đẩy hiếu kỳ, sau đó hắn thu hồi ánh mắt, không quan tâm cửa gỗ nữa mà nhìn về phía tầng hầm.
Tầng hầm rất vắng, trông cũng không có gì, ở một bên khác của cửa gỗ màu đen còn có một cánh cửa được khảm ở trên vách tường.
Lục Duyên suy nghĩ chốc lát, sau đó không chế phân thân bóng đen đi về phía một cái cửa khác của tầng hầm.
Hắn mở cửa phòng ra, đúng lúc này có từng tiếng rít chói tai hòa với tiếng kêu thảm thiết truyền ra.
Cùng lúc đó, từng luồng khói đen kỳ lạ tuôn ra, một gương mặt khủng bố dữ tợn xuất hiện trong làn khói đen, trông vẻ mặt đầy sự oán hận và không cam lòng.
Bên trong phòng, một giọng nói lạnh lùng vang lên:
"Ngươi là ai? ! Đi vào kiểu gì? !"
Sau một khắc, tất cả khói đen đều lao về phía Lục Duyên, lực lượng cường đại khiến tròng mắt Lục Duyên hơi co rút lại, lộ ra chút kinh hoàng.
Đây tuyệt đối không phải thực lực cấp chiến vương!
Có điều, sao hắn lại cảm thấy thứ này rất quen thuộc?
Lục Duyên không kịp suy nghĩ nhiều, thân thể nhanh chóng hóa thành tàn ảnh và biến mất tại chỗ, mới tránh thoát được làn khói đen tuôn đến.
Sau một khắc, tất cả khói đen đều rút lui, lùi vào bên trong phòng.
Trong phòng, một người đàn ông tóc nâu với khuôn mặt phổ thông đang bay lơ lửng, trong con ngươi đen nhánh hàm chứa cả từng sợi khói đen, mà quanh người cũng có từng luồng khói đen lưu chuyển, thỉnh thoảng còn có gương mặt khủng bố vặn vẹo hiện lên ở bên trên, cùng với đó là từng tiếng thét thảm thiết vang lên.
Lục Duyên nheo mắt lại, ánh mắt cũng bắt đầu nghiêm túc:
"Chiến hoàng?"
Hắn đã nhớ ra, vì sao lúc nãy mình lại cảm thấy cái tên này rất quen.
Khói đen quỷ dị này cùng với tiếng kêu chói tai giống như đúc với cái bóng đen mà lúc trước Lục Duyên đã gặp ở Tây Lê thành.
Phệ Hồn Châu?
Lục Duyên cảm thấy khó mà tin được.
Đây chính là dị hóa vật cấp S, một cái xuất hiện cũng đã rất hiếm thấy, vậy mà lại còn có cả cái khác nữa?
Có điều, hơn vạn người mất tích, cộng thêm với vô số bóng đen hiện ra trong khói đen quỷ dị này khiến Lục Duyên không thể tin nổi.
Chỉ sợ, những người bị mất tích đó đều đã bị hấp thu linh hồn.
Về phần thân thể, có quá nhiều cách để có thể hoàn toàn hủy diệt thân thể của một người ở trên cái thế giới này.
Sau khi hấp thu linh hồn của hơn vạn người, thế mà người này đã đột phá đến chiến hoàng?
Ngẫm lại cũng đúng, lúc trước Tiết Nhân mới hấp thu được mấy người chứ? Vậy mà chiến lực cũng đã đạt tới chiến vương.
Linh hồn của hơn vạn người đúng là có thể khiến cho thực lực trước mắt của người đạt tới chiến hoàng, Lục Duyên không hề cảm thấy bất ngờ gì.
Người đàn ông tóc nâu cũng phát hiện ra sự bất thường của Lục Duyên, trên mặt tràn đầy sự hờ hững:
"Phân thân?"
Sau đó hắn ta lạnh lùng nhíu mày:
"Đáng tiếc, ngươi không ngăn được ta, ta có thể rời khỏi tòa thành này và đến một tòa thành khác"
Ánh mắt hắn ta nhìn về phía bên ngoài cửa, chính là cái cửa gỗ đang liên tục giãy dụa kia:
"Thì ra là thế... Tiến vào thông qua Hắc Uyên Ma Môn sao?"
Nói xong, hắn ta hóa thành tàn ảnh, trong nháy mắt đã đánh nát phân thân của Lục Duyên rồi lao về phía cửa gỗ.
Vào lúc người đàn ông tóc nâu sắp chạm đến cửa gỗ thì đột nhiên có một bóng dáng xuất hiện sau cửa gỗ, ánh sáng nóng rực mang theo nhiệt độ cao làm sắc mặt người đàn ông tóc đen hơi thay đổi, sau đó vội vàng lui lại.
Trong nháy mắt khi ông ta lui lại, một luồng kiếm quang màu vàng lóa mắt tựa như ánh mặt trời chợt lóe lên, nó quét qua mặt đất tầng hầm và tạo nên một vết kiếm lan ra xa, ở mép vết kiếm còn có dấu vết tựa như bị nhiệt độ cao làm tan chảy.
Dưới nhiệt độ cao kịch liệt kia, Hắc Uyên Ma Môn vẫn vững như bàn thạch.
Không thể nào phá hủy dị hóa vật.
Giờ phút này, người đàn ông tóc nâu không đặt sự chú ý vào Hắc Uyên Ma Môn nữa, mà gắt gao nhìn chằm chằm người thanh niên lóe mắt đột nhiên xuất hiện tựa như mặt trời ban trưa.
"Ngươi là chủ nhân của phân thân vừa nãy... Không, không phải, chiến kỹ của ngươi không phải là hắc ám..."
Hắn ta nheo mắt lại, bên trong mắt xuất hiện một tia ngưng trọng.
Thực lực của phân thân lúc nãy cực kỳ cường đại, hắn ta có thể tưởng tượng ra, thực lực của chủ nhân phân thân kia sẽ không thấp hơn hắn ta, nếu không thì hắn ta cũng không cần phải vội vã rời đi như này, mà hoàn toàn có thể thôn phệ linh hồn kia sau khi bị phát hiện, rồi thong dong rời đi trước khi chiến đế đến.
Nhưng bởi vì có chủ nhân của phân thân kia ở đây, người đàn ông tóc nâu không thể không nhanh chóng túm lấy Hắc Uyên Ma Môn vào tay, sau đó rời đi ngay lập tức để tránh bị tóm được.