Trên sàn đấu lúc này đã trôi qua một khoảng thời gian.
Chi Lương vừa hóa thành tia chớp để tránh đòn tấn công của Lục Duyên.
Lục Duyên khẽ nhíu mày, thầm oán thán tên này né đòn giỏi thật.
Hắn phải cố gắng hơn mới được.
Lục Duyên phát động năng lượng toàn thân, sử dụng hắc cương kình.
Năng lượng mạnh mẽ mang tới sự bùng nổ về tốc độ.
Dưới tiếng nổ vang, sàn đấu nứt toác thành những vết nứt nhỏ như mạng nhện, tốc độ của Lục Duyên lại tăng vọt.
Đúng vào lúc tia chớp thay đổi, hắn lập tức xuất hiện ở trước mặt Chi Lương, chém thẳng trọng kiếm xuống.
Chỉ Lương vừa mới hiện ra từ trong tia chớp, nhìn thấy Lục Duyên đang ở trước mặt mình, con ngươi hắn ta co rụt lại, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ. Làm sao hắn có thể nhanh như vậy?
Hắn ta vội vàng vung pháp trượng, một tia sáng trắng chợt lóe lên, ngay sau đó, trên người hắn ta hiện ra một tấm khiên sáng màu trắng.
Bùm!
Trọng kiếm chém vào tấm khiên sáng, tấm khiên khẽ lung lay rồi vỡ tan như một quả trứng gà.
"Cái gì?"
Chi Lương sững sờ.
Đây là chiếc khiên đi kèm với pháp trượng cấp bốn, vậy mà bị Lục Duyên đánh gãy trong một đòn à?
Chi Lương nghiến răng, chuẩn bị hóa thành tia chớp phóng ra xa. Đúng lúc này, Lục Duyên lập tức đá mạnh vào bụng của Chi Lương.
Cơ thể Chi Lương lập tức bay ra ngoài như một viên đạn, miệng phun máu, trên người vang lên những tiếng xương gãy.
Cơ thể Chỉ Lương bay ra khỏi sàn đấu và rơi xuống một cách nặng nề, khiến hắn ta cảm thấy hơi choáng váng.
Chỉ với một đòn, Chi Lương suýt chút đã ngất đi.
Nhìn Chi Lương bay ra khỏi sàn đấu, bầu không khí im lặng trong giây lát. Sau đó, phía con người đều nở nụ cười, trong khi khuôn mặt của đám người đầu chó lại tối đi mấy phần và có chút khó coi.
Một chiến hoàng người đầu chó hệ chữa trị tiến đến đưa Chi Lương đi rồi bắt đầu trị thương.
Hắn ta có thể cảm nhận được thương tích nghiêm trọng trên người của Chi Lương, con ngươi hắn ta khẽ co rụt lại, quay sang nhìn chằm chằm Lục Duyên.
Tuy rằng là hệ nguyên tố, nhưng dù sao Chi Lương cũng là chiến tôn, thân thể không hề kém hơn những thiên tài chiến tướng được tăng cường khí lực là bao. Nhưng Lục Duyên chỉ cần một cú đá đã làm Chỉ Lương bị thương nặng. Loại sức mạnh này khiến chiến hoàng người đầu chó hệ chữa trị có chút hoảng sợ.
Lục Duyên liếc mắt nhìn Chi Lương nằm trên mặt đất.
Chiến kỹ hóa thành tia chớp của tên này quá nhanh, nếu hắn dùng dịch chuyển không gian thì có thể tóm gọn hắn ta ngay lập tức.
Nhưng nếu không có dịch chuyển không gian mà muốn nắm bắt điểm yếu của hắn ta thì lại có chút phiền phức, Lục Duyên phải mất rất nhiều công sức mới có thể đánh bật hắn ra khỏi sàn đấu.
Tuy nhiên, Lục Duyên cũng không quan tâm lắm, chỉ coi đó như một màn khởi động mà thôi.
Đối với Lục Duyên thì mức tiêu hao nhỏ nhoi này cũng không nhanh bằng số linh lực mà hắn đã tự động hồi phục bây giờ.
Cho dù không dùng linh thạch để khôi phục linh lực thì bạch ngọc linh thể và Thiên Linh đan cộng lại cũng có thể khôi phục linh lực của hắn rất nhanh rồi.
Bỏ qua ánh mắt lạnh lùng của mấy người đầu chó, Lục Duyên mỉm cười:
"Kế tiếp tới ai đây?"
Một thoáng lo lắng hiện lên trong mắt Đoạn Sơn, hắn ta khẽ nói:
"Văn Lâm, ngươi lên đi"
Người đầu chó tóc trắng tên Văn Lâm gật đầu và bước vào sàn đấu.
Hắn ta mặc một bộ chiến giáp dày và nặng, tay cầm một chiếc khiên khổng lồ có gai nhọn, ngoài ra thì không sử dụng bất kỳ vũ khí nào khác.
Đây là một chiến binh hệ hộ vệ.
Văn Lâm rất im lặng, sau khi tiến vào sàn đấu, trên người hắn ta lóe lên những tia sáng màu vàng kim, xung quanh hiện ra một tầng dày chiến giáp màu vàng kim.
Cùng lúc đó, hắn ta gầm lên một tiếng, ánh sáng màu vàng lan ra chiếc khiên chiến, tạo thành một lá chắn bao quanh khắp người.
Thấy vậy, Lục Duyên khẽ cau mày, một tên thiên về phòng vệ.
Thật ra thì hắn muốn một đối thủ hệ cường công có thể thật sự chiến đấu với hắn hơn, vì như vậy sẽ đánh đã tay hơn một chút.
Nhưng dù sao thì vẫn tốt hơn tên Chi Lương trơn tuột kia.
"Bắt đầu"
Giọng nói vang lên, Lục Duyên xuất hiện trước mặt Văn Lâm trong chớp mắt.
Việc sử dụng đồng thời hắc cương kình và bạch ngọc linh thể mang đến một năng lượng mạnh mẽ không gì sánh được.
Mang theo sức nặng cùng sức gió dữ dội, trọng kiếm chém mạnh lên tấm khiên vàng của Văn Lâm.
Một tiếng nổ vang lên, chiếc khiên vàng không ngừng rung chuyển và trở nên mờ ảo hơn.
Nhưng ngay sau đó, cùng với linh lực mà Văn Lâm truyền vào, tấm khiên vàng mờ nhạt lại trở nên sáng rực.
Đây là một lá chắn có thể được duy trì liên tục.
Vẻ mặt Lục Duyên không thay đổi, hai tay vung trọng kiếm lên, liên tục chém về phía tấm khiên vàng.
Những tiếng nổ không ngừng vang lên trong sàn đấu, tấm khiên vàng cùng trọng kiếm va chạm tạo nên những vòng sóng khí tràn ra xung quanh, trong thung lũng băng vốn đã lạnh lẽo nay lại nổi lên những cơn gió điên cuồng.
Mỗi khi trọng kiếm và tấm khiên vàng va chạm, dưới tiếng kêu vang, thân thể Văn Lâm sẽ lùi về phía sau một chút. Những nhát kiếm không ngừng chém xuống tấm khiên vàng, Văn Lâm cũng liên tiếp lùi lại, chẳng bao lâu đã tới sát rìa của sàn đấu.