Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 546: Người Thường Và Quái Vật.




Còn sấm sét rơi xuống người Lục Duyên thì chỉ còn lại một đám khói xanh lơ lửng, trông có vẻ không gây ra thương tích nào cho Lục Duyên.

Thấy vậy, Chi Lương cũng không ngờ tới, cơ thể hóa thành một quả cầu sấm sét, biến mất tại chỗ rồi lùi về phía sau một khoảng cách nhất định.

Hắn ta nhìn Lục Duyên, da đầu có chút tê dại, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.

Sau khi xác nhận Lục Duyên không bị tổn hại gì, vẻ mặt hắn ta vô cùng nghiêm trọng.

Khả năng phòng thủ của tên này là sao vậy?

Mặc dù Lôi Kích chỉ là một chiến kỹ cấp thủ lĩnh, nhưng xét cho cùng thì hắn ta cũng là một chiến tôn, mọi thuộc tính của hắn ta đều vượt trội hơn một chiến tướng, uy lực cũng mạnh hơn chiến kỹ lãnh chúa mà chiến tướng sử dụng.

Nhưng tên này thậm chí còn không bị thương?

Trông có vẻ hoàn toàn không có việc gì?

Đúng lúc Chi Lương vẫn chưa hết sửng sốt, Lục Duyên đã lập tức lao tới.

Sắc mặt Chi Lương trầm xuống, sau đó những quả cầu sấm sét lần lượt xuất hiện, chúng phát ra những âm thanh chói tai rồi biến thành những tia chớp bắn về phía Lục Duyên.

Lục Duyên cảm nhận được sức mạnh đáng sợ chứa trong quả cầu sấm sét, không dám tiếp tục tấn công chúng nữa.

Bóng dáng hắn lóe lên, né tránh những quả cầu sấm sét rồi tiếp tục lao về phía Chi Lương.

Tốc độ hiện tại của Lục Duyên không coi là chậm nữa, thậm chí còn rất nhanh là đằng khác.

Nhưng hắn vẫn không hề sử dụng dịch chuyển không gian.

Lát nữa vẫn còn trận chiến nhóm, Lục Duyên dự định dùng dịch chuyển không gian để tạo một chút bất ngờ cho những người đầu chó.

Chi Lương tránh đòn tấn công của Lục Duyên, khi Lục Duyên đến gần, hắn ta biến thành một tia sét và lùi về phía sau.

Cả hai tấn công lẫn nhau, né tránh nhau, bóng dáng của họ không ngừng nhấp nháy trên sàn đấu. Cả sàn đấu bị bao phủ bởi sấm chớp lập lòe và những cơn gió dữ dội.

Tất cả người đầu chó và con người bên dưới đều nhìn trận chiến trên sàn đấu với vẻ mặt kinh ngạc.

Rebecca vừa mới nắm lấy cánh tay của Lục Duyên, bây giờ chuyển sang ôm cánh tay của Tư Thính Tuyết.

Lúc này, Tư Thính Tuyết đã hoàn toàn bình phục, sắc mặt hồng hào trở lại, khí tức cũng rất ổn định.

Đôi mắt Rebecca chứa đầy vẻ kinh ngạc:

"Tiểu Tuyết, A Duyên lợi hại quá! Đối thủ của hắn là chiến tôn, hơn nữa còn là thiên tài trong chiến tôn, một thiên tài đã ghi gen vương giả. Vậy mà A Duyên lại có thể đấu tay đôi với hắn ta"

Tư Thính Tuyết nhìn lên sàn đấu rồi nói khẽ:

"Ta thấy rỏi... Hắn thật sự ngày càng mạnh.."

Nhìn thấy thực lực của Lục Duyên càng ngày càng mạnh, thậm chí còn vượt qua cả mình, trong lòng nàng ấy tràn đầy sự nôn nóng, không khỏi nắm chặt tay lại.

"Tiểu Tuyết, ngươi nghĩ rằng A Duyên có thể thắng không?"

Tư Thính Tuyết ngẫm nghĩ một lát, sau đó nhìn Tư Thính Vũ bên cạnh, có chút mong đợi:

"Tỷ tỷ, ngươi nghĩ sao?"

Tư Thính Vũ theo dõi trận chiến trên sàn đấu, bóng dáng của Lục Duyên ẩn hiện trong đôi mắt đỏ vàng, nàng ấy im lặng một lúc rồi nói với vẻ kiên định:

"Có thể thắng"

Tư Thính Tuyết khẽ gật đầu:

"Ta cũng nghĩ vậy."

Thấy cả Tư Thính Vũ và Tư Thính Tuyết đều cho rằng Lục Duyên có thể thắng, Rebecca lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Những người khác ở bên xem trận chiến lúc này cũng đang thì thào, nhìn Lục Duyên với ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

Stevenson nắm chặt cả hai tay, đôi mắt tràn đầy ý chí chiến đấu, không ngừng lẩm bẩm một mình:

"Mạnh thật, tên Lục Duyên này đúng là mạnh thật..."

Liếc nhìn Stevenson đang phấn khích không thôi, Bakula lắc đầu, tên này cuồng chiến đấu đến hết cách rồi.

Willie và cha của hắn ta là Hart Kane cũng đang xem trận chiến. Hart nhìn Lục Duyên trên sàn đấu, nhịn không được mà dùng búa đập vào đầu Willie. Willie ôm trán, kinh ngạc nhìn Hart với vẻ ngơ ngác.

Hart hận rèn sắt không thành thép:

"Nhìn Lục Duyên rồi nhìn lại ngươi xem! Người ta còn là hậu bối của ngươi nữa đấy, vậy tại sao ngươi lại không thể đấu với chiến tôn hả?"

Willie:

sạn Hắn ta không hiểu có chuyện gì cả, cảm thấy vô cùng oan ức, không khỏi thấp giọng phản bác:

"Không phải chứ, học đệ Lục Duyên là quái vật, còn ta chỉ là người bình thường, người bình thường có thể so sánh với quái vật sao? Có thể không? Cha còn dám nói ta không thể đấu với chiến tôn, vậy năm cha còn là chiến tướng, liệu cha có thể chiến đấu với chiến tôn có gen vương giả không?"

Hart sững sờ một lúc rồi chợt nở nụ cười:

"Mọi người đều nói con hơn cha, nhưng ngươi còn không bằng cả cha ngươi, vậy mà vẫn còn mặt mũi đứng đây nói chuyện sao? Trở về cứ đợi đó cho ta!"

Wilie:

TH Hắn ta nhìn nụ cười trên mặt Hart mà lòng lạnh đi, bắt đầu tính đến khả năng chạy trốn khỏi nhà sao cho không bị phát hiện.

Về sau không thể sống yên ổn nữa rồi!

Lúc này, mọi người bên phía người đầu chó đều nghiêm nghị theo dõi trận chiến trên sàn đấu.

Đoạn Sơn nheo mắt lại, ánh mắt lóe sáng:

"Mọi mặt của thằng nhóc con người này đều cực kỳ mạnh mẽ, hầu như không có điểm yếu"

Ở bên cạnh Đoạn Sơn, một chiến đế người đầu chó khác là Needham cũng gật đầu:

"Chỉ Lương đã dùng sắp hết các chiêu thức rồi. Nhưng đến giờ, con người này chỉ sử dụng một chiêu thức chiến đấu. Đòn tấn công của Chi Lương không có tác dụng gì với hắn, sớm muộn gì cũng sẽ bị lao vào ngõ cụt thôi"

"Hừ! Không ngờ đế quốc Hồng Phong lại có một thiên tài như vậy. Nhưng mà... may là hắn ta vẫn chưa trưởng thành. Nhân cơ hội này hãy tiêu diệt hắn đi, tránh hậu họa sau này:

Một cái nhìn lạnh lùng lóe lên trong mắt Đoạn Sơn.