Willie là một chiến sĩ hệ bảo vệ, hắn mặc một bộ chiến giáp vừa dày vừa nặng, tay cảm tấm khiên khổng lồ và trường kiếm.
Hắn nhìn người đầu chó lông bạc mặt lạnh lùng ở đối diện, sắc mặt nghiêm trọng.
Một giây sau, trên cơ thể hắn loé lên một luồng ánh sáng màu đỏ thẫm.
"Đến đây! Thằng chó con!"
Hắn gào lên một tiếng và từ từ tiến đến gần Nguyệt Hoang.
Willie không tăng tốc, hắn biết mình là một chiến sĩ hệ bảo vệ, tốc độ không chắc chắn không thể bì được với tên Nguyệt Hoang này, cho nên hắn cứ đánh chắc, từng bước từng bước tiến lại gần Nguyệt Hoang.
Trên mặt Nguyệt Hoang hiện lên vẻ sắc lạnh, cơ thể ngay lập tức biến mất tại chỗ, phát động tấn công về phía Willie.
Cơ thể hắn xuất hiện phía sau Willie, dùng đoản kiếm đâm vào cổ Willie.
Willie lại như biết trước, hắn quay người lại giơ tấm khiên lên, chặn lại đoạn kiếm.
Tinh!
Âm thanh lanh lảnh vang lên, một kích không trúng, cơ thể của Nguyệt Hoang biến mất tại chỗ, lại một lần nữa tấn công Willie từ bên cạnh.
Willie vẫn sử dụng chiếc khiên khổng lồ để ngăn lại tấn Trên lôi đài, Nguyệt Hoang hoá thành một cơn gió bão màu bạc, vây quanh Willie và liên tục tấn công, không phải tự nhiên mà Willie lại trở thành thiên tài, hắn thực hiện phòng thủ một cách triệt để, bất động như núi, bất luận Nguyệt Hoang có tấn công từ góc độ nào, cũng đều bị hắn chặn lại, kỹ thuật dùng khiên của hắn là hạng nhất.
Âm thanh lenh keng của đoản kiếm đâm vào tấm khiên khổng lồ không ngừng vang lên, giống như một nhạc khúc êm tai.
Hai người một người tấn công một người phòng thủ, liên tiếp xuất hiện những con bài chưa lật, thời gian qua đi.
Trong một trận chiến quyết liệt như vậy, chỉ mới hơn mười phút mà linh lực và thể lực của họ đều đã tiêu hao hơn nửa.
Tốc độ của Nguyệt Hoang trở nên chậm lại, mà Willie cũng mặt tái nhợt, thở hổn hển, trên người hắn có những vết thương, nhưng đều là những vết thương nhỏ không đáng kể.
Ting!
Lại một đòn tấn công khác bị chặn lại, mắt Nguyệt Hoang đỏ ngầu, hiện lên về dữ tợn.
Giây tiếp theo, huyết quang trên người hắn bùng cháy, tốc độ lại một lần nữa được tăng lên, hắn xuất hiện ngay sau lưng Willie.
Willie cảm nhận được đòn tấn công của Nguyệt Hoang đến từ phía sau, nhưng vì tiêu hao không nhỏ, hắn không thể ngay lập tức quay người lại phòng ngự.
Mặt hắn cứng lại, miễn cưỡng nghiêng sang một bên để tránh đường kiếm mà Nguyệt Hoang đâm vào sau gáy hắn, để lại trên cổ hắn một vết máu khá sâu.
Máu phun ra, Willie tức giận gầm lên một tiếng, chiếc khiên khổng lồ với ánh sáng trắng, đánh về phía Nguyệt Hoang với tốc độ cực nhanh.
Oàng! !
Chiếc khiên đánh lên người Nguyệt Hoang, một tiếng răng rắc phát ra từ trên người hắn, trực tiếp bị đánh bay khỏi lôi đài, nặng nề rơi xuống đất.
Mà trên cổ Willie dính đầy máu tươi.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của cha Willie liền thay đổi, hắn căng thẳng trực tiếp đi lên lôi đài, đưa Willie xuống dưới.
Một chiến hoàng hệ chữa trị đã chờ sẵn ở bên cạnh ngay lập tức trị liệu cho Willie, chữa lành vết thương trên cổ hắn.
Mặt Willie hồng hào trở lại, không khỏi thở phào một hơi:
"Ta còn tưởng rằng phải chết rồi chứ"
Thấy Willie hồi phục lại, chiến hoàng có mái tóc ngắn màu đỏ sẫm thở phào một hơi, sau đó mặt lạnh lùng, đánh vào trán hắn một cái:
"Đồ đần độn! Thuật dùng khiên của nhà Kane mà ngươi học kiểu gì vậy, có bao nhiêu cơ hội để phản công đều bị ngươi lãng phí hết rồi, khi nào trở về luyện thêm đi!"
Willie đau đớn che trán, nghe thấy cha mình nói vậy, biểu cảm trên mặt hắn trở nên cứng đờ, khóc lóc thảm thiết.
Lục Duyên ở bên cạnh mặc niệm cho Willie.
Quá thảm.
Cuộc so tài vẫn tiếp tục, từng người đầu chó và thiên tài của loài người lần lượt lên lôi đài, mặc dù hai bên đều hận không thể trực tiếp giết chết đối phương, nhưng dù sao cũng có cường giả cấp chiến đế đang ở đây, chỉ là cuộc chiến đấu giữa các chiến tướng, đối với họ thì chẳng khác gì là đánh nhau với trẻ con, có thể ngăn cản dễ dàng.
Mặc dù có người bị thương nặng, nhưng không có ai chết cả.
Loại chuyện này, đám người Lục Duyên đều đã đoán được từ trước, không có chút bất ngờ nào.
Nói chung, thực lực bên phía người đầu chó mạnh hơn một chút so với loài người.
Một bên được chọn từ thiên tài trên khắp hành tinh, một bên là thiên tài được chọn từ hai đế quốc, hơn nữa trong đó còn có một đế quốc rõ ràng là nỗ lực hết mình.
Đương nhiên là có sự chênh lệch.
Khi bên phía loài người còn lại 5 người thì bên phía người đầu chó vẫn còn lại 10 người.
Năm người còn lại bên phía loài người là Vương Linh Linh, Stevenson, Bakula, Lục Duyên và Tư Thính Tuyết.
Mà Lục Duyên liếc nhìn mười người còn lại bên đối diện.
Ừm... Hắn chủ yếu phân biệt đối phương là ai qua lông tóc, dù sao Lục Duyên thực sự không thể phân biệt được tướng mạo của họ, nhìn cứ gần giống nhau.
Hắn có thể nhận ra có một người lông đỏ là Phi Ba, người lông đen là Hắc Minh, người đen trắng xen lẫn là Ba Phổ, còn có một người lông tóc đều màu đỏ là Huyết Cuồng Nha, người đầu chó lông trắng cấp chiến tôn cấp thấp tên là Văn Lâm, và một người đầu chó cấp chiến tôn cấp thấp khác có lông tóc màu xanh trắng tên là Thủy Tập.
Còn lại bốn người, Lục Duyên hồi tưởng lại hình ảnh trên danh sách săn giết trước đây, phát hiện chỉ có một người trùng với danh sách, là người đầu chó cấp chiến tướng đỉnh phong, tên là Tư Thông, ba người còn lại hắn đều không biết.
Trí nhớ của hắn bây giờ đã là rất mạnh rồi, những chi tiết trên bức ảnh hắn đều có thể nhớ được, sau khi so sánh một một Lục Duyên mới rút ra kết luận này.
Ba người này, có lẽ cũng là thiên tài mà người đầu chó che giấu.