Vì thế, Lục Duyên liếc nhìn ba người và để mắt tới họ.
Hiển nhiên, không chỉ Lục Duyên, mà Mông Giang và những người khác cũng liếc nhìn ba người đầu chó đó.
Trên lôi đài, tiếng nổ vang lên.
Ngọn lửa trên lôi đài băng bùng lên, một thiên tài của loài người với cơ thể cháy đen bị hạ gục.
Trên lôi đài, một người đầu chó có lông tóc màu nâu đang không ngừng thở hổn hển, linh lực vô cùng yếu ớt.
Người đầu chó này là một người đầu chó hệ nguyên tố sử dụng kỹ năng chiến đấu của hệ hoả, mặc dù sử dụng kỹ năng chiến đấu hệ hoả trong trường hợp này có hơi thiệt thòi, nhưng sức mạnh của hắn vẫn không hề kém.
Giống như Rebecca, tuy rằng cũng sử dụng kỹ năng chiến đấu hệ hoả, nhưng dù sao cũng là thủ lĩnh trời sinh, vốn đã chiếm ưu thế về kỹ năng chiến đấu, trước khi cạn kiệt hết linh lực vẫn đánh bại được một người đầu chó rồi mới thua.
Mông Giang nhìn thiên tài của loài người đang được điều trị, khẽ cau mày, nhưng sắc mặt không hề thay đổi, những người khác cũng đều có vẻ mặt bình tĩnh.
Mặc dù nhân số của họ ít gấp đôi so với người đầu chó, nhưng họ biết rõ sức mạnh của Lục Duyên, chỉ cần là người đầu chó cấp chiến tướng, họ đều cho rằng Lục Duyên sẽ không thua.
Đến bao nhiêu người cũng không thành vấn đề.
Huống hồ, Tư Thính Tuyết cũng là lãnh chúa trời sinh, thực lực cũng cực kỳ mạnh, chưa kể môi trường này còn có lợi cho nàng.
Tư Thính Tuyết liếc nhìn Mông Giang, Mông Giang khẽ gật đầu:
"Cửu công chúa điện hạ, tiếp theo phiền đến ngươi rồi"
Tư Thính Tuyết khẽ gật, chạm đất và sau đó nhảy lên lôi đài.
Chiến tướng người đầu chó thuộc nguyên tố hệ hỏa đang không ngừng thở hổn hển liếc nhìn Tư Thính Tuyết, và lộ ra một nụ cười ác độc.
Hắn đang định nói, những phiến băng xuất hiện trước mặt Tư Thính Tuyết.
Xì xì xì!
Những phiến băng chỉ chít hóa thành tàn ảnh, mang theo luồng khí lạnh đáng sợ bắn về phía chiến tướng người đầu chó.
Uy lực khủng khiếp khiến cho sắc mặt của chiến tướng người đầu chó thay đổi.
Hắn còn chưa kịp phòng ngự thì những phiến băng đã bay đến trước mặt hắn.
Ở đối diện, mấy người đầu chó cấp chiến hoàng và chiến đế đều đang khẽ nhíu mày.
Những phiến băng dừng ở giữa không trung, rồi từ từ tiêu tan.
Người đầu chó đứng đầu, Đoạn Sơn, nhìn chằm chằm Tư Thính Tuyết và chằm chậm nói:
"Bọn ta nhận thua"
Chiến tướng người đâu chó lạnh lùng nhìn Tư Thính Tuyết:
"Nếu không phải vì ta hao tổn quá nhiều, môi trường ở đây không thích hợp với ta, không chắc ta sẽ thua đâu"
Hắn nhảy xuống lôi đài.
Đoạn Sơn thản nhiên nói:
"Ba Phổ, ngươi lên đi"
Ba Phổ lại một lần nữa lên lôi đài.
Nhìn thấy Ba Phổ, sắc mặt của Lục Duyên có chút cổ quái.
Lần trước tên này đã bị Tư Thính Tuyết giã cho một trận, không ngờ lần này lại vẫn gặp phải Tư Thính Tuyết.
Sắc mặt của Ba Phổ cũng vô cùng lạnh lùng, có chút khó coi.
Lần trước hắn nói mấy lời cay độc, vốn định để cho Tư Thính Tuyết đẹp mặt, không ngờ lại là tình cảnh này, nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Tư Thính Tuyết, sắc mặt của Ba Phổ liền trở nên u ám.
Hắn thay đổi mục tiêu của mình thành làm cho Tư Thính Tuyết tiêu hao nhiều linh lực nhất có thể.
Lần trước hắn đã giao chiến với Tư Thính Tuyết, cho nên biết sự chênh lệch giữa hai người không nhiều, vẫn có thể làm tiêu hao linh lực.
Nghĩ vậy, Ba Phổ gầm lên một tiếng:
"Loài người kia! Lần này đến đấu lại đi"
Trên hai thanh kiếm của hắn có cuồng phong được ngưng tụ.
Tư Thính Tuyết lạnh lùng nhìn Ba Phổ, từng phiến băng được ngưng tụ và bắn về phía Ba Phổ.
Ba Phổ hừ lạnh một tiếng, cuồng phong dâng trào, chém về phía những phiến băng.
Xùy xùy xùy! !
Cuồng phong thổi bay một mảng băng lớn, nhưng vẫn có một phần nhỏ những phiến băng xuyên qua được cuồng phong và bắn về phía Ba Phổ, nguy hiểm nhất là, những phiến băng bị thổi bay lại mang theo khí lạnh mãnh liệt và lan rộng ra khắp bốn phía.
"Cái gì? ! "
Ba Phổ ngạc nhiên thốt lên.
Lần chiến đấu trước rõ ràng không phải thế này mà? !
Người này sao lại có thể tiến bộ vượt bậc trong một thời gian ngắn như vậy? !
Hắn vẫn không dám tin.
Ba Phổ không ngừng chật vật né tránh những phiến băng xuyên qua cuồng phong.
Mà không khí lạnh xung quanh càng ngày càng rõ, trong chốc lát, Ba Phổ đã cảm nhận được cái lạnh thấu xương.
Sức mạnh của Tư Thính Tuyết đã mạnh hơn nhiều so với lần chiến đấu trước.
Dù sao, nàng cũng đã có thêm một cây pháp trượng cấp vương giả, lại còn sử dụng cả thiên linh đan, sức mạnh của nàng đang tăng lên nhanh chóng.
Trong một thời gian ngắn, Ba Phổ đã bị những phiến băng dồn ép đến đường cùng, rất khó để kéo dài thời gian.
Cơ thể hắn trở nên cứng nhắc, cuồng phong trên hai thanh kiếm lặng lại, khắp người đều có băng tinh ngưng tụ.
Trước khi phiến băng tiếp theo rơi lên người Ba Phổ thì đã dừng lại trên không trung.
Đoạn Sơn lạnh lùng nói:
"Bọn ta nhận thua"
"Tiểu Tuyết thật lợi hại"
Rebecca kích động nắm lấy cánh tay Lục Duyên và không ngừng lay động.
Trên người nàng vẫn còn vết máu, trong trận chiến khi trước nàng cũng đã bị thương không bị, nhưng bây giờ đã được điều trị khỏi rồi.
Tư Thính Tuyết nhìn những người đầu chó ở phía dưới và chầm chậm nói:
"Người tiếp theo"
Mấy người đầu chó nhìn nhau, lộ ra về mặt sắc lạnh.
Hắc Minh biến mất tại chỗ và xuất hiện trên lôi đài:
"Sao vậy? Ngươi tưởng rằng đánh bại được một Ba Phổ thì ngươi đã rất mạnh rồi sao?"