Cho nàng dùng một tay thì tên nhóc này cũng không phải đối thủ của nàng, có gì mà đắc ý chứ?
Lục Duyên oán thầm trong lòng, nhưng cũng không nói ra.
Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện nơi này cũng là một toà quân doanh bằng thép, có điều diện tích lớn hơn Đại Khải tinh một chút.
Bên ngoài quân doanh chính là một vùng băng tuyết.
"Mời đi bên này, ở đây có hơi lạnh, mong các vị lượng thứ"
Người đàn ông gầy nhom cười nói.
Vu lão mặt đây nhã nhặn lắc lắc đầu:
"Không sao không sao, dù sao bọn ta đến cũng là vì tài nguyên của đế quốc, chút chuyện nhỏ này không ảnh hưởng gì đến bọn ta"
Trên thực tế, Tư Thính Vũ và mấy chiến hoàng không có một chút cảm giác gì.
Đến cấp chiến vương, thì sẽ có thể miễn cưỡng sinh tồn trong môi trường chân không.
Chỉ là lạnh một chút thôi, có thể có ảnh hưởng gì cơ chứ?
Trên thực tế, mỗi lần phá vỡ khoá gen, gen đều sẽ không ngừng nhận được ưu hóa, họ giờ đã không giống với người bình thường, không khí ở Băng Mạch Tinh này và không khí ở Đại Khải tinh hiển nhiên là có điểm khác biệt, trọng lực cũng cao hơn một chút.
Nhưng đối với mấy người Lục Duyên, mặc dù có chút không quen nhưng cũng không ảnh hưởng gì lớn, vẫn có thể hoạt động bình thường.
Điều này cũng là bởi vì mấy người Lục Duyên đều đã là cấp chiến tướng, gen của họ đã nhận được 3 lần ưu hóa, còn ghi lại gen siêu phàm, sinh mệnh thăng hoa.
E rằng người bình thường tới đây sẽ ngay lập tức đột tử.
Họ đi qua quảng trường, và đến một tòa cao ốc ở khu vực trung tâm quân doanh.
Trong một phòng hội nghị của tòa cao ốc, người đàn ông gầy nhom dừng lại.
"Vu lão, tư lệnh họ đều ở bên trong"
Nói rồi, hắn mở cửa ra, Lục Duyên nhìn thấy bên trong là hội trường hội nghị cỡ lớn, có không ít người đã ngôi vào chỗ, có những người trẻ tuổi, và cũng có cả các trưởng lão.
Lục Duyên không khỏi sững sờ sau khi nhìn thấy một ông lão có mái tóc màu trắng xám, mặt đầy nếp nhăn và trên người mặc áo choàng đen.
Chiến đế Ám Ảnh, Lý Tinh Hải, lão tổ của Lý gia, cũng là lão tổ của Thanh Hoà tỷ.
Không ngờ rằng hắn cũng ở đây?
Lục Duyên có hơi kinh ngạc.
Lý Tinh Hải cũng đã nhìn thấy Lục Duyên, hắn nở một nụ cười với Lục Duyên, nếp nhăn khuôn mặt càng thêm rõ hơn.
Không chỉ Lý Tinh Hải, Lục Duyên còn nhìn thấy hai người quen khác.
Một người là người đàn ông trung niên với mái tóc màu tím, tướng mạo anh tuấn, Adams Algebi, cũng chính là thái gia gia của Amy, chiến đế Thiên La.
Hắn đang ngồi ở bên cạnh Lý Tinh Hải, ngồi ở ghế đầu của phòng hội nghị.
Adams hiển nhiên cũng đã nhìn thấy Lục Duyên, mỉm cười dịu dàng với Lục Duyên.
Khuôn mặt anh tuấn đó cười lên cũng có một sức hấp dẫn khác lạ.
Lục Duyên cũng mỉm cười chào lại.
Người còn lại hoá ra là Vương Linh Linh với nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt, Vương Linh Linh ngồi cùng với những người trẻ tuổi.
Lục Duyên không ngờ rằng người phụ nữ lòng dạ hiểm độc này cũng ở đây, nhưng sao lại không thấy Amy?
Cụ ông Adams là chiến đế của đế quốc Hùng Sư, nếu đã đến đây thì chắc hẳn ngoại viện mà trước kia Vu lão nói nhỉ?
Hắn có chút cổ quái liếc nhìn Vương Linh Linh, người phụ nữ này không phải cũng là ngoại viện đấy chứ?
Lục Duyên phát hiện dường như mình chưa từng thấy Vương Linh Linh đánh nhau thì phải, Lục Duyên cũng không biết thực lực của nàng rốt cuộc mạnh đến đâu.
Nhưng Lục Duyên lại suy nghĩ, Vương Linh Linh trẻ tuổi như vậy, nhưng địa vị ở gia tộc Algebi thì lại không thấp chút nào.
Mặc dù ngoài mặt nói là thị nữ của Amy, nhưng khi ở phủ Thiên La, Lục Duyên đã nhìn thấy nàng giúp mẫu thân của Amy, cũng chính là dì Gwen xử lý công việc.
Địa vị này được coi như là rất cao rồi.
Nghĩ theo cách này thì người phụ nữ lòng dạ hiểm độc này cũng có khả năng là thiên tài?
Nhìn thấy Lục Duyên nhìn mình, Vương Linh Linh nheo mắt lại, lộ ra một nụ cười dịu dàng làm ký hiệu, Lục Duyên giật giật khóe miệng, và rời ánh mắt sang chỗ khác.
Lục Duyên suy nghĩ vấn đề và đi theo mấy người Vu lão vào trong phòng hội nghị.
Lục Duyên lập tức cảm nhận được sự ấm áp của không khí.
Trong này còn mở hệ thống sưởi hơi cơ đấy, đúng là hưởng thụ.
Lục Duyên thoải mái thở ra một hơi.
Trong phòng hội nghị, sau khi mấy người Lục Duyên đi vào, tất cả mọi người đều đang nhìn họ.
Một vài người trẻ tuổi giao lưu ánh mắt với nhau, Lục Duyên đảo mắt nhìn qua, có thể đoán được, những tên nhóc này chắc là đang thảo luận về họ.
Đặc biệt là Lục Duyên còn cảm nhận được có không ít người còn thật sự nhìn Lục Duyên, trong ánh mắt mang theo sự tò mò.
Sức mạnh của Lục Duyên, không chỉ được đồn đại ở đế quốc Hồng Phong.
Trong số những người ở đây có chiến sĩ thiên tài của quân đội, cũng có thiên kiêu của đế quốc Hùng Sư, hiển nhiên là họ cũng đã nghe qua câu chuyện của Lục Duyên.
Lúc này, người đàn ông tóc đen ngồi ở vị trí cao nhất trong phòng hội nghị đứng dậy, đi đến bên cạnh Vu lão, khuôn mặt uy nghiêm lộ ra nụ cười:
"Vu lão, các ngươi tới rồi"
Vu lão cười hòa nhã:
"Bọn ta tới có hơi muộn, không làm lỡ thời gian chứ?"