Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 533: Vết Nứt Không Gian.




Tư Thính Tuyết thản nhiên nói:

"Tầng lớp trên của Khởi Nguyên Chi Địa không phải cũng sống chết do số sao?"

Tư Thính Vũ sững người, sau đó cười cười:

"Ngươi nói cũng đúng"

Lúc này, Lục Duyên nghe thấy giọng nói của Tư Thính Vũ truyền tới:

"A Duyên... Hãy chăm sóc tốt cho muội muội của ta"

Lục Duyên sững sờ, sau đó liếc nhìn Tư Thính Vũ đang một mặt nghiêm túc, nói vọng lại:

"Đạo sư yên tâm, có ta ở đây rồi"

«ừn Sau vài giờ, họ đi đến một khu vực hoang vu.

Ở nơi hoang vu họ nhìn thấy một tòa quân doanh bằng thép khổng lồ.

Trên quảng trường trung tâm của quân doanh, có một vết nứt kỳ lạ rộng hơn trăm mét, cao vài trăm mét, bên trong một màu tối tăm.

Lục Duyên tò mò nhìn vết nứt kỳ lạ này.

Lục Duyên, người có gen hệ không gian, có năng lực nhận biết căn bản nhất về không gian.

Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, không gian của khu vực đó rất hỗn loạn.

Từng đường không gian đan xen lại với nhau, cuối cùng liên lạc không gian mà họ đang ở với một không gian không rõ toạ độ ở nơi khác lại với nhau.

Bây giờ xem ra, liên lạc của nơi này cũng khá là chặt chẽ.

Nhưng Lục Duyên cảm thấy, nếu như có cường giả có năng lực kiểm soát không gian mạnh mẽ ra tay, thì sẽ có thể làm phẳng vết nứt không gian.

Chỉ cân giải quyết các đường không gian hỗn loạn là được.

Đương nhiên, với năng lực không gian hiện tại của Lục Duyên thì chắc chắn không làm được.

Lục Duyên cảm thấy có thể cần phải ghi lại gen không gian cấp đế hoặc thậm chí là cấp thánh thì mới có khả năng làm được.

Có điều, đến cấp độ gen không gian đó, tất cả các kỹ năng chiến đấu ẩn chứa chắc chắn sẽ cực kỳ khủng bố.

Ý chí tàn ảnh sỡ hữu kỹ năng chiến đấu cấp đế thậm chí là cấp thánh, căn bản không phải là thứ mà chiến sĩ gen cùng cấp bậc có thể đối phó.

Phải biết rằng, khi đó Lục Duyên ghi lại gen hệ không gian, cái tàn ảnh đó chẳng qua chỉ là có kỹ năng chiến đấu chớp nháy của cấp mục đầu mà thôi, khiến cho Lục Duyên cảm thấy có hơi khó giải quyết.

Ở cùng một cấp bậc gen hệ không gian, trừ khi bản thân họ đã có kỹ năng chiến đấu không gian hoặc có gen đặc biệt mạnh khác, nếu không, ai ghi lại thì chính là tự tìm đường chết.

Ít nhất, Lục Duyên cảm thấy cho dù là Đại Khải tinh hay là Huyết Cốt tinh, có lẽ đều không có cường giả cấp bậc như vậy.

Nếu không thì chỉ cần đóng vết nứt không gian của đối phương lại là được, còn cần gì phải chơi mấy cái trò so tài?

Trong lúc Lục Duyên đang suy nghĩ thì máy bay chiến đấu đã hạ cánh tại sân bay.

Mấy người Lục Duyên đi theo nhóm người Vu lão ra khỏi máy bay, ở bên ngoài sân bay, đã có những chiến sĩ mặc quân phục trên mình đợi sẵn họ.

Dẫn đầu là một người đàn ông có thân hình gầy gò.

Hắn bước về phía trước, trên mặt mang theo nụ cười:

"Vu lão, tư lệnh đã đợi các ngươi ở tổng bộ bên kia"

Vu lão mỉm cười gật đầu:

"Thời gian cấp bách, vậy mau dẫn bọn ta qua đó đi"

"Được, các vị mời đi bên này"

Lục Duyên và những người khác đi theo người đàn ông gầy gò đi qua quân doanh bằng thép.

Lục Duyên quan sát xung quanh, trong quân doanh này có khá nhiều chiến sĩ gen, tất cả đều là nhân viên quân sự.

Hơn nữa, thực lực cũng đều không tôi, phần lớn đều là nhị giai, còn có một số là tam giai.

Toàn bộ quân doanh đều được xây dựng bằng hợp kim, trông cực kỳ cứng, bao quanh toàn bộ vết nứt không gian.

Dù sao thì bên trong vết nứt không gian này chính là Băng Mạch tinh, chứa một lượng lớn mỏ băng mạch kết tinh, phái nhiều chiến sĩ như vậy, rõ ràng là cực kỳ chú trọng mỏ băng mạch kết tinh đó.

Huống hỏ, nếu như mặc kệ không quan tâm đến vết nứt không gian này, những người đầu chó có thể lợi dụng Băng Mạch tinh để tiến vào lãnh thổ của đế quốc Hồng Phong, điều này quá nguy hiểm.

Cho dù không có tài nguyên, thì e rằng cũng sẽ có không ít chiến sĩ gen được phái đến để trấn thủ ở nơi này.

Rất nhanh, đám người họ đã đi đến bên trên quảng trường của vết nứt không gian.

Tới gần vết nứt không gian, Lục Duyên ngày càng cảm nhận rõ được sự hỗn loạn của đường không gian này.

Trong mắt hắn, toàn bộ rìa của vết nứt không gian đều được bao phủ bởi những đường không gian xoắn, đáng tiếc là hắn không có cách can thiệp được, sức mạnh của không gian ở khu vực này quá mạnh.

Họ bước vào vết nứt không gian tối tăm, Lục Duyên cảm thấy cơ thể mát lạnh, xoay xung quanh một lúc, ngay sau đó, hắn đi ra từ một quảng trường.

Vừa bước ra ngoài, Lục Duyên đã cảm nhận được cái lạnh cực độ, cơ thể không chịu được run cầm cập.

Mấy người Willie ở bên cạnh lại càng run mạnh hơn, chỉ có Tư Thính Tuyết là sắc mặt đỏ hồng hơn chút.

Lục Duyên có chút cổ quái liếc nhìn nàng, dù sao gen mà tên này ghi lại đều là gen nguyên tố hệ băng, ở trong môi trường này, chỉ sợ là như cá gặp nước?

Chắc là chiến lực của nàng cũng được gia tăng không nhỏ nhỉ?

Tư Thính Tuyết cũng chú ý tới ánh mắt của Lục Duyên, nàng nhìn hắn, rồi nhếch khóe miệng đỏ hồng với vẻ tự hào.

Nhìn khối băng này đắc ý này.

Khóe miệng Lục Duyên giật giật.