Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 535: Ngoại Viện.




Tư lệnh Mông Giang lắc đầu, cười nói:

"Bọn ta cũng vừa mới tới phòng hội nghị, tới vừa đúng lúc"

Vu lão khẽ gật đầu, sau đó cùng một vài đạo sư cấp chiến hoàng và Tư Thính Tuyết ngồi ở đằng trước của phòng hội nghị, còn mấy người trẻ tuổi Lục Duyên thì nhìn nhau, đi đến vị trí đằng sau, và ngồi xuống chỗ của mình.

Vương Linh Linh ngồi ngay đằng trước Lục Duyên, Lục Duyên vừa mới ngồi xuống, Vương Linh Linh đã quay đầu lại và mỉm cười nhìn Lục Duyên, nàng khẽ nói:

"A Duyên, thật là trùng hợp"

Ngay lập tức, cả học viên của Thiên Tài doanh cùng họ tới đây và những thiên tài khác đều quay qua nhìn Lục Duyên.

Thậm chí Lục Duyên còn có thể cảm nhận được có một ánh mắt lạnh như băng.

Lục Duyên sững sờ, nhìn theo ánh mắt có chút nghi hoặc, phát hiện là Tư Thính Tuyết.

Ở tinh cầu này, sức mạnh của khối băng này lại được tăng phúc nhiều như vậy ư?

Đến ngay cả ánh mắt còn chứa đựng vẻ ớn lạnh luôn rồi?

Lục Duyên có chút bất ngờ.

Hắn cười với Vương Linh Linh:

"Linh Linh, ngươi không phải là ngoại viện của lần này đấy chứ? Amy không tới sao?"

"Đúng vậy, ta chính là ngoại viện"

Sau khi ngừng một lúc, Vương Linh Linh cười nói:

"Nơi này quá nguy hiểm với tiểu thư, cho nên không để nàng tới"

"Hoá ra là thế"

Lục Duyên có bừng tỉnh, sau đó tò mò quan sát Vương Linh Linh:

"Ngươi đang ở cảnh giới gì?"

Vương Linh Linh nháy nháy mắt, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng:

"Ngươi đoán xem?"

"Chiến tôn?"

"Đoán đúng rồi, không hổ là A Duyên"

Vương Linh Linh cười híp mắt nói.

Lục Duyên hơi ngạc nhiên nhìn Vương Linh Linh, hắn thật sự đoán trúng rồi.

"Không ngờ rằng thực lực của Linh Linh ngươi lại mạnh như vậy"

"So với A Duyên thì ta vẫn còn kém một chút"

Vương Linh Linh mỉm cười khiêm tốn, sau đó nàng quay sang nhìn Tư Thính Tuyết và Rebecca ở bên cạnh, trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng:

"Đã lâu không gặp, Cửu công chúa điện hạ, tiểu thư Rebecca"

Tư Thính Tuyết lạnh nhạt gật đầu:

«Ù?

Rebecca vui vẻ đáp:

"Không ngờ rằng thực lực của Linh Linh ngươi lại mạnh như vậy, thật là lợi hại"

Lần cuối cùng Vương Linh Linh gặp Tư Thính Tuyết và Rebecca là vào bữa tiệc tối của ngày bội thu, với tính cách cởi mở xưa nay của Rebecca, lúc đó nàng và Vương Linh Linh đã nói chuyện khá thân với nhau rồi.

Lục Duyên đột nhiên nghĩ tới, khi đó Amy nói Gwen đến đế quốc Hồng Phong để bàn chuyện, chẳng lẽ là đến bàn chuyện liên quan đến ngoại binh?

Nghĩ như vậy, Lục Duyên phát hiện cũng có khả năng.

Dù gì thì lúc đó cũng đã có ý tưởng về việc so tài, số lượng thiên tài ở đế quốc Hồng Phong không đủ, hợp tác với người khác cũng là chuyện bình thường.

Trong lúc các nàng thì thâm với nhau, Lục Duyên quan sát những người khác.

Có những người Lục Duyên đã từng nhìn thấy ở bữa tiệc tối của ngày bội thu trước kia, cũng có những người chưa từng gặp qua.

Ở trong đây có cường giả thuộc quân đội của đế quốc Hồng Phong, cũng có những thiên kiêu mà các đại gia tộc đã che giấu, còn có ngoại viện của đế quốc Hùng Sư.

Một thanh niên tướng mạo tuấn tú, có mái tóc màu xám đen khẽ gật đầu với Lục Duyên, ánh mắt còn mang theo vẻ tò mò và chiến ý:

"Ta là Stevenson, chiến tôn cấp thấp, nghe nói ngươi rất mạnh, đợi khi nào ngươi đột phá đến cấp chiến tôn thì chúng ta thử so tài ngươi thấy thế nào? Yên tâm, ở ngay tại sân đấu võ của Khởi Nguyên Chi địa thôi, chúng ta không làm mất hoà khí"

Lục Duyên sững sờ, cười đáp:

"Đến lúc đó nếu như ngươi muốn so tài thì ta cũng sẵn lòng tiếp"

Lục Duyên chỉ sợ sau trận thi đấu lần này, tên này sẽ không còn tâm tư mà so tài nữa.

Có điều nếu như người này chỉ đơn thuần muốn so tài, không có ý nghĩ xấu gì khác, Lục Duyên cũng sẵn lòng kết bạn.

Có thêm một người bạn có thêm một con đường mà, có thể tu luyện đến chiến tôn ở độ tuổi này bản thân đã là thiên tài rồi.

Ở bên cạnh Stevenson còn có một người con trai tóc vàng mặt đầy lạnh lùng, hắn liếc nhìn Lục Duyên một cái, hừ lạnh một tiếng, cũng không hề chào hỏi.

Lục Duyên đã từng nhìn thấy tên này ở bữa tiệc tối của ngày bội thu, khi đó ánh mắt mà tên này nhìn hắn hình như cũng không được thân thiện cho lắm.

Lục Duyên cũng không có chào hỏi.

Trong lúc mấy người Lục Duyên đang nói chuyện, Vu lão ở trước phòng hội nghị nói với Mông Giang về chuyện Lục Duyên và Tư Thính Tuyết muốn đi tham gia trận chiến nhóm.

Nghe thấy Vu lão nói vậy, đám người Mông Giang, Lý Tinh Hải, Adams đều sững sờ, và nhìn về phía Lục Duyên với ánh mắt đây kinh ngạc.

Mông Giang khẽ nhíu mày nói:

"Vụ lão, ngươi có chắc không? Nếu như Lục Duyên tham gia thì e rằng sẽ rất nguy hiểm. Chỉ sợ là bọn người đầu chó đó sẽ nhắm vào Lục Duyên mà ra tay"

Vốn dĩ hắn đã dự định để người khác đi tham gia trận đấu nhóm, thắng được thì thắng, không thắng được thì cũng coi như là cố gắng hết sức rồi.

Lý Tinh Hải cau mày lại:

"Tên tiểu tử Lục Duyên này không phải là đang làm càn sao?"

Adams cũng khẽ nhíu mày, nhìn Lục Duyên rồi sau đó cười nói:

"Nếu A Duyên đã tự tin như vậy, nói không trừng còn thật sự có cơ hội thắng?"

Vu lão cười khổ:

"Lục Duyên kiên quyết muốn đi, đến ngay cả Thính Vũ cũng không khuyên nổi hắn"