Nhìn những quân thủ vệ đang đi phía trước, thiếu niên tóc đen lên tiếng trước đó khẽ cau mày, nói:
"Học đệ Lục Duyên, ngươi nói xem họ định làm cho chúng ta cái hội gặp mặt gì?"
Hắn tên là Chu Chính Dương, lúc trước khi gọi tên Lục Duyên có chú ý tới.
"Đúng rồi A Duyên, chúng có vẻ không thích chúng ta cho lắm, chúng ta phải làm sao?
Ngươi là người có thực lực mạnh nhất trong số chúng ta, ngươi nói đi, bọn ta nghe ngươi"
Macdquarie cũng mở miệng nói.
Mấy người còn lại cũng đều nhìn về phía Lục Duyên.
Lục Duyên nghe vậy, cười nói:
"Các ngươi đừng nghĩ nhiều, nếu tổng bộ của quân thủ vệ phía nam đã để chúng ta gia nhập vào đội quân thủ vệ này rồi, vậy thì chúng chắc chắn sẽ chấp nhận chúng ta, có lẽ chỉ là không tin tưởng vào thực lực của chúng ta cho lắm, chỉ coi chúng ta là con ghẻ mà thôi. "
"Con ghê? !"
Một thiếu niên tóc nâu cường tráng nhíu mày, hơi bất mãn liếc nhìn sĩ quan phía trước:
"Bọn ta còn chưa có 20 tuổi, đã là nhị giai rồi, gen được ghi lại thấp nhất cũng là cấp đầu mục, không mạnh hơn đại đa số những người trong trại này sao? Vậy mà coi bọn ta là con ghẻ? Có nhầm không vậy? Đúng là coi trọng bản thân thái quá"
Người thiếu niên tóc nâu cường tráng này tên là Hume.
Những người khác cũng đều khó chịu.
"Đúng vậy, chỉ mấy tên nhóc phía trước kia, khí tức đều là cấp tinh nhuệ nhị giai, cũng chỉ mạnh hơn cái tên trọc đầu kia một chút, có thể so với chúng ta sao?"
Thiếu nữ tóc dài xoăn lượn sóng Nhan Tỉnh nói.
Lục Duyên lắc đầu:
"Đi thử xem sao. Dù sao cũng đã tới rồi"
Mọi người nhìn nhau, biểu cảm có chút bất đắc dĩ.
Bên trong doanh trại phòng ngự, chia thành quân khu dành cho quân thủ vệ tu luyện sinh hoạt và khu chung để những nhà thám hiểm có thể đi vào tu sửa.
Quân khu dài 4 km, rộng 3 km, tổng thể là hình chữ nhật, đủ để tiếp nhận hàng nghìn thành viên của quân thủ vệ sinh hoạt và tập luyện bình thường.
Mà vị trí mà Lục Duyên họ đáp xuống là một sân bay cỡ nhỏ của quân khu, ở một vị trí rất hoang vu, có một khoảng cách nhất định với những khu vực khác.
Sau khi đi được một đoạn, mọi người mới đến một quảng trường rộng lớn.
Ở một bên của quảng trường có một lôi đài đá màu trắng chu vi khoảng 30 mét.
Bên trên lôi đài còn có những vết máu chưa khô, và một vài vết nứt.
Xung quanh lôi đài, còn có rất nhiều quân thủ vệ mặc quân phục ngồi khoanh chân.
Sau khi mấy người Lục Duyên đi tới, những quân thủ vệ đang ngồi khoanh chân đều quay đầu nhìn về phía họ.
Yên tĩnh không tiếng động, chỉ lặng lẽ nhìn họ.
Lục Duyên đảo mắt nhìn qua, phát hiện ít nhất cũng phải mấy nghìn người.
E rằng ngoại trừ những chiến sĩ đang làm nhiệm vụ, thì những người khác đều ở đây.
Hắn quay đầu nhìn về phía mấy người ở bên cạnh Macquarie, mọi người đều có chút kinh ngạc.
"Đưa bọn ta tới lôi đài, là muốn ra oai phủ đầu với bọn ta sao?"
Chu Chính Dương cười lạnh một tiếng, biểu cảm khó coi.
Sắc mặt của những người khác cũng không dễ coi cho lắm.
Mấy người phía tên đàn ông đầu trọc dẫn mười người phía Lục Duyên đi qua một con đường được đặc biệt nhường ra, đi đến dưới lôi đài.
Phía trên lôi đài, có 3 người đứng chắp tay sau lưng.
Đứng đầu là một người đàn ông trung niên với thân hình mảnh khảnh, có mái tóc ngắn màu xanh đậm.
Trên mặt người đàn ông mang theo ý cười, mắt rất nhỏ, cười đến híp cả lại.
Mà ở bên cạnh người đàn ông trung niên, có một người đàn ông cường tráng tóc vàng cao hơn 2 mét, vóc dáng vô cùng cường tráng, chỉ có một bên mắt, bên mắt còn lại là mắt máy.
Con mắt máy màu đỏ của người đàn ông cường tráng kia tự động chuyển động, đi theo bước chân của mấy người Lục Duyên.
Rõ ràng đầu và con mắt bình thường kia của hắn đều không chuyển động, nhìn hơi đáng sợ.
Người còn lại là một nữ tử tóc đỏ xinh đẹp.
Bộ quân phục màu đen được thân hình nóng bỏng của nàng tôn lên một cách đầy tinh tế.
Nàng với môi phúng phính, mắt màu đỏ thẫm, như thể có một ngọn lửa đang bốc cháy, cả người hiện ra về ngang bướng.
Lúc này nàng đang nhìn mấy người Lục Duyên với vẻ đầy hứng thú.
Sau khi mấy người phía người đàn ông đầu trọc dẫn Lục Duyên và những người khác đi tới phía dưới lôi đài, chào theo nghi thức quân đội, mặt nghiêm túc nói:
"Báo cáo quân đoàn trưởng! Đã đưa người tới"
Tóc xanh mắt hí cười gật gật đầu, quay đầu lại nhìn về phía mấy người Lục Duyên.
Sau khi đã quan sát mấy lượt, người đàn ông tóc xanh nheo mắt lại, trên mặt mang theo nụ cười:
"Không hổ là thiên tài của Thiên Tài doanh, còn trẻ tuổi như vậy đã là nhị giai, hơn nữa ai nấy đều có khí tức cường đại, chất lượng của gen được ghi lại đều không thấp"
Nghe thấy lời này của người đàn ông tóc xanh mắt hí, biểu cảm trên khuôn mặt của mấy người Macquarie đã dịu đi mấy phần.
So với lời mà người đàn ông đầu trọc nói trước đó, hiển nhiên lời của người đàn ông tóc xanh mắt hí khiến người khác thoải mái hơn.
Chu Chính Dương trực tiếp cười nhạt nói:
"Nếu đã như vậy, vậy thì bắt đầu đi. Bổn thiếu gia vừa hay cũng muốn xem thử xem, thực lực của quân thủ vệ mạnh đến cỡ nào"
Nghe thấy vậy, người đàn ông tóc xanh mắt hí cười và gật đầu nói:
"Vậy được, bắt đầu thôi"
Ba người họ nhảy xuống lôi đài, Chu Chính Dương bước lên lôi đài.
Ánh mắt hắn liếc nhìn qua mấy nghìn quân thủ vệ ở hiện trường, cười nhạt và nói:
"Bổn thiếu gia Chu Chính Dương, muốn bổn thiếu gia mở mang tầm mắt, thì cứ việc lên đây"
Người đàn ông tóc xanh mắt hí cười nói:
"Ai muốn lên thì cứ lên"
Nghe thấy vậy, quân thủ vệ vốn dĩ còn yên tĩnh lập tức đứng dậy hơn mười người.
"Ta lên!"
"Để ta làm! Đừng tranh giành với ta! Để ta thử xem thiên tài của Thiên Tài doanh lợi hại như thế nào!"
"Mọe nó, để đó cho ta!"
Có hơn mười người tranh giành muốn lên lôi đài.
Sắc mặt của Chu Chính Dương đang ở trên lôi đài tối sầm lại, hắn cảm thấy mình bị xem thường.
Hắn lạnh lùng nói:
"Cùng lên là được rồi"
Người đàn ông tóc xanh mắt hí cười nói: "Cùng lên thì bỏ đi, Bạch Độn, ngươi lên đi"
Hắn thuận tay chỉ một người đàn ông tóc đen trong số đó.
Người đàn ông tóc đen nghe vậy, mắt sáng lên, để lộ ra một nụ cười vui mừng.
Sắc mặt của những người khác đều cứng đờ, có chút không cam tâm quay trở lại ngôi vào vị trí của mình.
Bạch Độn nhảy lên lôi đài, nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng:
"Chu Chính Dương phải không? Ta là Bạch Độn, đến đi, bắt đầu"
Trên người hắn xuất hiện một bộ chiến giáp màu đen, trên tay là hai thanh trường kiếm màu đen.
Những trang bị này vừa nhìn đã biết là trang bị tiêu chuẩn quân sự.
Đây là một chiến sĩ gen hệ tiến công.
Nhìn biểu cảm nóng lòng muốn thử của Bạch Độn, Chu Chính Dương mặt lạnh nhạt.
"Một chiến sĩ cấp tinh nhuệ nhị giai? Đây là đang coi thường ta à? !"
Chu Chính Dương hắn mặc dù không là gì ở Thiên Tài doanh, đến nhị giai, ghi lại cũng chỉ là gen cấp đầu mục.
Nhưng một chiến sĩ cấp tinh nhuệ mà đã muốn đối phó được hắn, có phần hơi coi thường hắn rồi không phải sao? !
Trên người hắn xuất hiện một bộ áo choàng màu đỏ rực, trong tay xuất hiện một thanh pháp trượng.
"Đến đi!"
Chu Chính Dương hơi hơi ngẩng đầu, thách thức nhìn Bạch Độn.
Bạch Độn nhếch môi, khắp người có một luồng ánh sáng trắng loé qua, ngay sau đó, tốc độ của hắn bùng nổ, xông về phía Chu Chính Dương.
Chu Chính Dương mặt lạnh nhạt, vung vung pháp trượng, linh lực dâng trào, một con rắn lửa dài 5 mét xuất hiện trên lôi đài.
Đây là một kỹ năng chiến đấu hệ triệu hồi hiếm thấy.
Rắn lửa gầm lên một tiếng, rồi xông về phía Bạch Độn.
Mà pháp trượng trong tay Chu Chính Dương lại lần nữa được vung, một thanh trường kiếm được tạo từ ngọn lửa xuất hiện, lao về phía Bạch Độn.
Bạch Độn vừa mới tránh được công kích từ rắn lửa, trường kiếm bằng lửa đã lao đến trước mặt hắn.
Tốc độ của Bạch Độn không quá nhanh, nhưng sắc mặt của hắn không thay đổi, nghiêng đầu một cái, trường kiếm bằng lửa xoẹt qua bên mặt hắn, một vết thương cháy đen xuất hiện trên mặt Bạch Độn.
Chu Chính Dương chế nhạo nói:
"Chỉ có vậy?"
Hắn một lần nữa tạo ra những trường kiếm bằng lửa, bắn về phía Bạch Độn.
Tốc độ của trường kiếm lửa cực nhanh, Bạch Độn chỉ là một chiến sĩ cấp tinh nhuệ, muốn né tránh được tương đối khó khăn, có những lúc, hắn thậm chí còn không thể nào tránh được hoàn toàn, sẽ bị thương nhẹ.
Trên người đã có không ít vết thương do bỏng, còn có một vài vết máu.
Chu Chính Dương mang theo nụ cười lạnh lùng, không ngừng áp chế Bạch Độn, không cho hắn một chút cơ hội lại gần nào.
Là một chiến sĩ gen hệ nguyên tố, Chu Chính Dương biết cường độ phách thể của mình rất bình thường, cho nên hắn kiểm soát rất tốt khoảng cách an toàn của mình.
Vào đúng lúc này, vẻ mặt Bạch Độn đột nhiên trở nên hung tợn, da trở nên đỏ bừng, tinh lực dâng trào, phút chốc, tốc độ của hắn lại được tăng lên, trực tiếp xông tới Chu Chính Dương, đối mặt với sự tấn công của trường kiếm bằng lửa này, hắn lại không hề có chút né tránh.
Xùy!
Trường kiếm lửa trực tiếp đâm vào phần bụng của Bạch Độn, vết thương cháy đen hiện ra, máu của hắn phun ra.
Nhưng mà, hắn lại thành công tiếp cận được Chu Chính Dương.
Đồng tử của Chu Chính Dương co lại, hắn hoàn toàn không ngờ rằng Bạch Độn lại xông tới đón lấy kiếm lửa của hắn.
Trên mặt hắn hiện ra về lạnh lùng, liên tiếp sử dụng hai thanh kiếm lửa, hướng chúng về Bạch Độn.
Mà rắn lửa vẫn luôn đuổi theo Bạch Độn vung đuôi, quét về phía Bạch Độn.
Bạch Độn nở nụ cười ác độc, hắn chìa tay trái ra, trường kiếm trong tay mang theo khí thế ác liệt, chém về phía hai thanh kiếm lửa Chu Chính Dương nhận ra kỹ năng chiến đấu này, là một kỹ chiến đấu cấp phổ thông rất bình thường, trùng trảm.
Trùng trảm sao có thể ngăn cản được kiếm lửa?!