Lục Duyên hơi ngạc nhiên hỏi:
"Ở biên giới này có rất nhiều doanh địa phòng ngự hả? Chúng ta có nhiều người như vậy, không lẽ khu vực được phân rất khác nhau hả?"
Tư Thính Phong gật đầu:
"Ừm, doanh địa phòng ngự quả thật không ít, phòng tuyến biên giới phía nam lấy cứ điểm Vô Tận làm trung tâm hạch tâm rồi phân tán ra hai bên, một tuyến của cứ điểm Vô Tận là nằm phía trong cùng, đi sâu về trước cứ điểm Vô Tận năm trăm kilomet, đều thuộc về phòng tuyến trung bộ, ra ngoài thì chính là phòng tuyến bên ngoài. Thông thường ở cùng một chiều sâu cứ cách một trăm km là sẽ có một doanh địa phòng ngự, mỗi một phòng tuyến có khoảng trăm doanh địa phòng ngự, bề sâu khác nhau thì còn có doanh địa phòng ngự khác nhau phân phối đan xen. Theo hiểu biết của ta, toàn bộ phòng tuyến trung bộ đã có gần một vạn doanh địa phòng ngự, mỗi một doanh địa phòng ngự đều có quân đoàn trên vạn chiến sĩ thủ hộ. Nếu thật sự phải phân chia, chúng ta nhiều người như vậy, mỗi người phân vào một doanh địa thì không ổn thỏa, sau cùng có lẽ cũng chỉ có thể bị phân vào một trong những doanh địa đó thôi"
Lục Duyên hơi kinh ngạc.
Được đấy, doanh địa phòng ngự thế mà lại nhiều đến vậy?
Dựa theo cách nói này, chỉ một biên giới phía nam thôi là đã có mấy trăm vạn chiến sĩ gen ư?
Tất cả chỉ vì phòng ngự một cấm khu.
Lục Duyên ít nhiều cũng có thể hiểu cấm khu có bao nhiêu nguy hiểm.
Cũng có thể hiểu được, áp lực của đế quốc Hồng Phong lớn bao nhiêu.
Đang nói chuyện, chiến hạm vận tại ngừng lại chỗ Lục Duyên, Lục Duyên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, phát hiện bọn họ đã đến một trong số doanh địa đó.
Doanh địa đóng tại một sơn mạch, diện tích tất nhiên là nhỏ hơn với cứ điểm Vô Tận rất nhiều.
Mà chu vi cũng chỉ có vài km, cả doanh như đều được chế tạo bằng hợp kim, nhìn qua trông như một lô cốt bất diệt.
"Chiến sĩ nhị giai, Nam Lăng Tề, Grays... Các ngươi đi xuống"
Tổng cộng có mười chiến sĩ nhị giai được gọi xuống.
Trong đó không có Lục Duyên và Macquarie.
Đúng Tư Thính Phong từng nói, mấy người như bọn hắn, nếu mỗi người phân vào một trại thì không ổn, nên tự nhiên chỉ có thể tiến vào trong một vài doanh trại thôi.
Tốc độ của chiến hạm vận tải rất nhanh, không bao lâu đã liên tiếp tiến vào mấy doanh địa rồi.
Cuối cùng ở một doanh địa trung tâm, Lục Duyên và Macquarie đồng thời bị gọi tên.
Đi cùng với họ còn có tám chiến sĩ gen nhị giai.
Bọn họ cũng được phân vào doanh địa phòng ngự này.
Xuống khỏi chiến hạm vận tải, vị trí họ đang đứng là một quảng trường.
Trên quảng trường, có mấy chiến sĩ mặc vũ trang gen màu đen chắp hai tay ra sau lưng, đang chờ họ.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên đầu trọc, trên trán có một vết sẹo.
Ánh mắt hắn ta đảo qua mười người Lục Duyên, khóe miệng nhếch lên, cười:
"Chậc~bên trên phân cho chúng ta mười tên tiểu bạch thỏ, đây là muốn chúng ta làm bảo mẫu à"
Nghe thấy vậy, một thiếu niên tóc đen có tướng mạo tuấn tú ở bên cạnh Lục Duyên lập tức nhíu mày, bất mãn nói:
"Ngươi bảo ai là cái đồ ngây thơ đấy hả? !"
Mấy người còn lại cũng khẽ nhíu mày, có chút không vui.
Dù sao cũng đều là thiên tài của Thiên Tài doanh, đương nhiên sẽ có sự kiêu ngạo riêng, vừa mới tới trại đã bị người khác xem thường như vậy, đương nhiên sẽ ấm ức trong lòng.
Người đàn ông đầu trọc nhếch mép cười:
"Sao? Cảm thấy ta nói có vấn đề à? Nghe nói các ngươi là thiên tài trong Thiên Tài doanh? Theo ta thấy thì đều là mấy bông hoa trong nhà, không thể chịu được mưa gió"
Macquarie khẽ cau mày:
"Trưởng quan, ngươi nói hơi có vấn đề không phải sao? Bọn ta tốt xấu gì cũng đã giết không ít hung thú ở Khởi Nguyên Chi Địa, đã giao chiến cùng với đủ loại chủng tộc, không phải mấy bông hoa trong nhà gì đấy"
Lời của Macquarie khiến cho mấy người đàn ông mặc quân phục bật cười.
"Ha ha ha... Giết không ít hung thú ở Khởi Nguyên Chi Địa? Đã giao chiến với chủng tộc khác?"
Người đàn ông đầu trọc khinh thường nhếch mép: "Chết ở Khởi Nguyên Chi địa chẳng qua chỉ là quay trở lại thế giới hiện thực mà thôi, có bản lĩnh thì ngươi thử chết một lần ở thế giới thực tại xem?"
Nghe thấy vậy, sắc mặt của mấy người Macquarie liền thay đổi.
Ở thế giới thực tại, sinh mệnh chỉ có đúng một lần.
Chết là hết, thế thì chết làm sao được?
Một thiếu nữ có tướng mạo xinh đẹp, có mái tóc dài xoăn lượn sóng với biểu cảm bướng bỉnh:
"Cho dù là thế giới thực tại, bọn ta cũng không yếu hơn người khác!"
"Vậy sao?"
Người đàn ông đầu trọc cười không tỏ rõ ý.
Hắn đảo mắt nhìn qua mười người, hơi dừng lại trên mặt Lục Duyên đang có vẻ bình thản, sau đó hắn lộ ra một nụ cười xấu xa mang theo chút kỳ dị:
"Để chào đón các ngươi, quân đoàn trưởng của bọn ta đã chuẩn bị cho các ngươi một hội gặp mặt đặc biệt. Đi thôi, cùng bọn ta tới hiện trường"
Nói rồi, nhóm của người đàn ông đầu trọc không đợi mười người Lục Duyên trả lời, mà trực tiếp quay đầu rời đi.
Mười người Lục Duyên ngơ ngác nhìn nhau, sau đó đi theo.