Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 164: Vì Báo Thù




Giọng nói của đối phương vẫn vô cùng bình tĩnh:

“Những gì ngươi muốn nói chỉ có thế thôi sao? Nếu không còn chuyện gì nữa thì ta tắt đây. Đúng rồi, ngươi vẫn chưa rời khỏi Tây Lê thành à?”

“Không cần ngươi quan tâm! Ta sống hay chết cũng không cần ngươi phải quan tâm!”

Vẻ mặt của Tiết Vượng vô cùng lạnh lùng, sau đó hắn lại nở một nụ cười giễu cợt mà nói:

“Thế nào? Cảm thấy ta làm trái mệnh lệnh của ngươi à? Ngươi có thể giết ta như cách giết chết mẹ ta vậy! Không phải lúc đó cũng vì bà ấy làm trái mệnh lệnh của ngươi nên mới bị ngươi giết sao?”

Đối phương im lặng một lúc mới từ từ mở miệng nói:

“Ngươi và mẹ ngươi không giống nhau, ngươi là con trai duy nhất của ta.”

Tiết Vượng nở một nụ cười lạnh mà nói:

“Ngươi cứ chờ xem đi! Ta liều chết chép gen Ngân Lang chính là vì muốn tìm ngươi báo thù!”

Nói xong, hắn lập tức ngắt điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Tiết Vượng ngả hẳn người lên ghế sofa, sau đó nhìn trần nhà mà thở dài.

Lục Duyên về lại khu dân nghèo, hắn đang định đi võ quán Đại Minh tìm Phất Lãng Minh để hỏi tin tức của Lý Thanh Hòa.

Đúng ngay lúc này, điện thoại của Lục Duyên rung lên.

Hắn mở điện thoại ra xem thì thấy Lý Thanh Hòa gửi tới rất nhiều tin nhắn.

Lý Thanh Hòa:

“Ngại quá Duyên đệ, hôm qua có chút bận rộn, bây giờ mới rảnh được một chút. Sao đột nhiên ngươi lại tìm ta? Có chuyện gì không?”

Lục Duyên thấy Lý Thanh Hòa đã trả lời tin nhắn thì thở phào một hơi, cảm giác không yên tâm trong lòng cũng đã biến mất.

Hắn cười cười rồi trả lời tin nhắn:

“Bây giờ ngươi đang ở nhà à? Ta về rồi chúng ta gặp mặt nói.”

Lý Thanh Hòa:

“Ta vừa về tới nhà, vậy lát nữa chúng ta gặp rồi nói.”

Lục Duyên:

“Ta về ngay đây.”

Lục Duyên thay đổi phương hướng, đi thẳng về phía nhà.

Ngay lúc hắn đang đi trên đường thì điện thoại di động lại vang lên thêm một lần nữa.

Lục Duyên lấy điện thoại ra xem, lại là điện thoại của người giao hàng.

Lục Duyên bắt máy lên:

“Xin chào?”

“Là Lục tiên sinh đúng không?”

“Đúng.”

“Chào Lục tiên sinh, kiện hàng của ngươi sắp được giao tới, bây giờ ngươi có ở nhà không?”

Lục Duyên nghe thế thì vô cùng vui vẻ, gen siêu phàm hắn vừa mua đã giao tới rồi.

.

“Có ở nhà.”

“Được rồi, Lục tiên sinh, đơn hàng của ngươi sẽ đến trong vòng một tiếng nữa.”

Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng Lục Duyên vui sướng trở về nhà.

Thế nhưng khi đi ngang qua con đường vắng vẻ, Lục Duyên nhớ tới tin tức lúc trước, tâm trạng lại trở nên nặng nề.

……….

Về đến nhà, Lục Duyên gõ cửa phòng Lý Thanh Hòa.

Rất nhanh, Lý Thanh Hòa đã mở cửa rồi đi ra.

Nàng mặc bộ váy ngủ màu trắng rộng thùng thình, gương mặt thanh tú chưa hề trang điểm, tóc đen dài tới vai, nhìn rất xinh đẹp.

“Duyên đệ, ngươi về rồi à? Tìm ta gấp như vậy là có chuyện gì sao?”

Lý Thanh Hòa cười hỏi.

Lục Duyên cũng cười đáp lại:

“Đúng là có chuyện muốn bàn với ngươi, hai ngày nay, khu vực chúng ta có mấy vụ nổ khí gas, Thanh Hòa tỷ có biết chuyện này không?”

Lý Thanh Hòa im lặng một chút rồi gật đầu đáp:

“Ừ, ta biết. Sao vậy?”

“Tuy rằng chính quyền nói là tai nạn ngoài ý muốn, nhưng ta cảm thấy có thể là ảnh hưởng của bóng đen lúc trước, bây giờ khu vực này có chút nguy hiểm, ta nghĩ chúng ta nên chuyển ra ngoài ngay lập tức. Ta thì vẫn ổn, chỉ lo ngươi sẽ gặp nguy hiểm. Dù sao Thanh Hòa tỷ cũng là người bình thường.”

Ánh mắt của Lý Thanh Hòa chợt lóe, nàng nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Lục Duyên thì trầm mặc, sau đó cười nói:

“Duyên đệ, bây giờ ngươi có tiền để dọn ra ngoài không?”

Lục Duyên nhếch miệng cười, trong lòng vô cùng đắc ý:

“Thanh Hòa tỷ, ngươi đừng coi thường ta, bây giờ ta đang gửi ngân hàng hơn nghìn vạn, đủ để chúng ta chuyển nhà.”

“Hơn nghìn vạn?”

Lý Thanh Hòa mở to hai mắt, giọng cao hơn bình thường, vô cùng kinh ngạc.

Không chỉ biểu hiện bên ngoài mà trong lòng Lý Thanh Hòa cũng vô cùng bất ngờ.

Không phải Duyên đệ vừa mới thức tỉnh được khoảng một tháng thôi sao? !

Trong thời gian ngắn như vậy hắn lại có thể tiết kiệm được số tiền lớn như thế?

Nàng không nhịn được hỏi:

“Duyên đệ, sao ngươi kiếm được nhiều tiền như vậy?”

Lục Duyên cười nói:

“Chiến sĩ gen chúng ta ở săn giết mãnh thú Khởi Nguyên Chi Địa. Vật liệu của mãnh thú có thể bán được, giá không hề rẻ, vì vậy, ta vẫn kiếm được rất nhiều. Thanh Hòa tỷ, ngươi không phải chiến sĩ gen nên không biết chuyện này. Hơn nữa, ta là thiên tài, sức mạnh tăng lên rất nhanh nên vật liệu thu được cũng tương đối có giá trị.”

Trên mặt Lý Thanh Hòa hiện rõ sự sùng bái:

“Hoá ra Duyên đệ là một thiên tài à? Ngươi đúng là quá giởi.”

Lục Duyên nghe người bên cạnh khen ngợi thì không khỏi nở nụ cười.

“Cho nên, Thanh Hòa tỷ cứ yên tâm, tiền để chuyển nhà hoàn toàn không thành vấn đề, cho dù là nuôi ngươi cũng không sao.”

Lý Thanh Hòa nhìn vẻ mặt tươi cười của Lục Duyên thì cũng nheo mắt cười, trong mắt nàng hiện lên nét ôn hòa.

Nàng suy nghĩ một chút rồi nói:

“Nếu vậy thì, chi bằng chúng ta tìm chỗ nào cho thuê phòng rồi cùng nhau chuyển nhà thôi.”

Lục Duyên gật đầu, hắn suy nghĩ một chút rồi nói:

“Hôm nay thì không được, tý nữa ta có món hàng, buổi tối còn phải tới Khởi Nguyên Chi Địa…Sáng mai chúng ta đi thuê phòng. Còn nữa, bây giờ bên ngoài rất nguy hiểm, Thanh Hòa tỷ đừng ra ngoài.”

“Duyên đệ nói đúng, ta sẽ ở nhà, mai chúng ta cùng đi xem phòng.”