Vì tiến hóa gen, Lục Duyên đã tốn kha khá Linh Tinh vào khối lập phương tiến hoá rồi.
Còn bây giờ, Lục Duyên định đi tới cửa hàng vật liệu Cuồng Lang để bán vật liệu.
Hắn ra khỏi nhà, ra khỏi tiểu khu, hắn phát hiện dường như lưu lượng người trên đường ít hơn lúc trước một chút.
Lục Duyên nhìn đường phố quạnh quẽ xung quanh mà có chút thắc mắc.
Chỉ là hắn cũng không để ý nhiều, cứ thế ra khỏi khu dân nghèo, tiếp tục đi về phía khu thương mại Cửu Hồ.
Không bao lâu sau, hắn đã đi tới cửa hàng vật liệu Cuồng Lang.
Lục Duyên vừa bước vào đã nhìn thấy Tiết Vượng nhìn chằm chằm vào màn hình.
Trên màn hình đang phát tin tức mới.
“Tối hôm qua, khu Nam thành lại xảy ra hai vụ nổ, số tử vong lên tới 66 người, kết quả điều tra bên phía chính phủ vẫn là rò rỉ khí gas như cũ, nhưng có một phần nhỏ người dân cho rằng đây là lời nói chống chế của phía cầm quyền, bọn họ gặp phải tấn công bất ngờ, vì vậy nên bọn họ mong muốn phía cầm quyền có thể đưa ra một lời giải thích hợp lý…”
Lục Duyên nhìn vào màn hình mà có chút bất ngờ.
Người dẫn chương trình xinh đẹp vẫn đọc bản tin một cách trôi chảy, nhưng nội dung bản tin lại khiến Lục Duyên vô cùng kinh ngạc.
“Hôm qua lại có vụ nổ do rò rỉ khí gas nữa à? Thật hay giả vậy? Xảy ra liên tục hai ngày luôn?”
Chẳng trách hắn cảm thấy bầu không khí trên đường hôm nay có chút kỳ quái.
Hóa ra là vì chuyện này à?
Tiết Vượng nhìn thoáng qua Lục Duyên rồi nói với vẻ bất lực:
“Lão Lục, đừng nói ngươi thật sự cho rằng đây là rò rỉ khí gas nhé? Kết quả điều tra của phía chính phủ chỉ lừa được con nít mà thôi. Có rất nhiều chiến sĩ gen có thể làm được loại chuyện thế này. Chắc chắn là bên phía các ngươi đã xuất hiện vấn đề gì đó rồi, hơn nữa có khi còn rất nghiêm trọng.”
Lục Duyên nghe thế thì sửng sốt:
“Không phải là do rò rỉ khí gas ư?”
Trong lòng hắn cả kinh, nếu như nói khu dân nghèo bây giờ có vấn đề gì lớn, thì chắc cũng chỉ có bóng đen kia thôi nhỉ?
Xảy ra chuyện lớn như thế này, chẳng lẽ là do bóng đen kia làm ra ư?
Tâm trạng của Lục Duyên có chút nặng nề.
Sau đó Lục Duyên lại nghĩ tới chuyện tới bây giờ Lý Thanh Hòa còn chưa trả lời tin nhắn của hắn.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi?
Lục Duyên nhíu mày, cảm thấy có chút không yên lòng.
Tiết Vượng thấy sắc mặt của Lục Duyên trở nên trầm trọng thì cũng không nói thêm gì nữa.
“Lão Lục, ngươi muốn bán vật liệu à?”
Lục Duyên bình tĩnh lại rồi gật đầu:
“Ừ.”
Hắn lấy các loại vật liệu ra, nhưng trong lòng vẫn có chút không yên khi nghĩ về chuyện của Lý Thanh Hòa.
Lục Duyên lấy điện thoại ra kiểm tra một chút, Lý Thanh Hòa vẫn chưa trả lời tin nhắn của hắn.
Đợi lát nữa đi tìm xem vậy.
Nhưng hắn cũng không biết quá nhiều về công việc của Lý Thanh Hòa, chỉ biết rằng hình như là làm chuyện kiểu kia.
Hắn cũng không biết địa chỉ làm việc của nàng nữa?
Sau đó Lục Duyên nghĩ tới Phất Lãng Minh.
Lý Thanh Hòa và Phất Lãng Minh có liên lạc với nhau, đi tìm Phất Lãng Minh hỏi xem, có lẽ hỏi được cái gì đó?
Trong lúc Lục Duyên suy nghĩ, Tiết Vượng đã kiểm tra vật liệu xong rồi.
“Tất cả là 311 vạn…Lão Lục, lần này thu hoạch không tốt lắm nhỉ.”
Lục Duyên cười rồi nói:
“Ta về thành một chuyến, không dồn sức chém giết mãnh thú.”
“Về thành rồi à? Chẳng trách.”
Tiết Vượng gật đầu, sau đó mở điện thoại lên rồi chuyển tiền:
“Được rồi, đã chuyển tiền qua cho ngươi rồi đó.”
“Được, vậy ta đi đây.”
Lục Duyên gật đầu, quay người đi ra ngoài.
Tiết Vượng nhìn theo bóng lưng của Lục Duyên, suy nghĩ một chút rồi lại mở miệng dặn dò:
“Ngươi nhớ phải dọn đi sớm một chút đó.”
Lục Duyên khựng lại một chút rồi cười nói:
“Ta biết rồi.”
Tiết Vượng nhìn Lục Duyên đi khỏi đây, rồi lại nhìn về màn hình ánh sáng, thời sự vẫn đang tiếp tục.
Sau lưng người dẫn chương trình là hình ảnh hiện trường sau vụ nổ, hoang tàn không gì sánh nổi.
Tiết Vượng đứng dậy rồi đi vòng quanh trong cửa hàng, cuối cùng lại thở dài một hơi.
Hắn đi ra đóng cửa, rồi lật bảng cửa hàng ngừng kinh doanh lên.
Vào lại trong cửa hàng, hắn đi qua cửa sau rồi tiến vào phòng khách bên trong.
Diện tích của phòng khách lớn hơn so với cửa hàng một chút, có bàn ăn và ghế sô pha.
Giờ phút này, trên bàn ăn vẫn còn mấy món chưa ăn hết.
Tiết Vượng ngồi phịch xuống sô pha, rồi ngẩng đầu nhìn trần nhà, dường như là đang ngẩn người.
Hắn im lặng một lúc, rồi lấy điện thoại ra, gọi vào một số đã rất nhiều năm rồi chưa gọi.
Tít!
Tít!
Tít!
Chuông điện thoại vang lên một lúc, kết nối thành công.
Đối phương không nói gì, Tiết Vượng cũng chìm vào im lặng.
Một lúc sau, Tiết Vượng mở miệng nói:
“Chuyện ở khu Nam thành là ngươi làm đúng chứ?”
Đầu dây bên kia điện thoại chỉ có tiếng hít thở, một lúc sau mới cất tiếng:
“Ngươi đang nói cái gì thế?”
Tiết Vượng đứng phắt dậy, tâm trạng có hơi kích động, hắn nói:
“Đừng giả ngây giả dại với ta! Trừ ngươi ra thì còn ai có thể làm ra chuyện như thế chứ? Ngươi vẫn luôn máu lạnh như thế!”