Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 1099: Hữu Duyên.




"Chính là ngươi"

Nàng xách gáy của con thỏ lớn màu trắng rồi rời đi, con thỏ chỉ có thể chấp nhận số phận mà không dám phản kháng.

Mấy con thỏ khổng lồ khác thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục cúi đầu ăn cỏ.

Sau khi ăn thịt thỏ nướng xong, Nam Cung Tĩnh háo hức nhìn Lục Trạch, nàng ấy nói:

"Nhanh lên nhanh lên! A Trạch, chúng ta đến xem bong bóng vũ trụ đang chuyển động đó thử, xem nó định đi đâu"

Những người khác cũng nhìn Lục Trạch với vẻ mặt đầy tò mò.

"Bi nào"

Lục Trạch mỉm cười, dẫn theo mấy người cùng biến mất không thấy đâu nữa.

Đám người Lục Trạch đột nhiên xuất hiện phía trước bong bóng vũ trụ.

Vừa xuất hiện, Lục Trạch đã nhìn vào bên trong bong bóng vũ trụ, trong đôi mắt đen láy sâu thẳm chợt lóe lên tia sáng, trong mắt hắn lộ rõ về ngạc nhiên.

"Hả?"

Với thực lực bây giờ của mình, Lục Trạch có thể thấy rõ mọi thứ ở bên trong.

Người đang dịch chuyển bong bóng vũ trụ là một tiểu tử không bao nhiêu tuổi, nhưng thực lực rất khá, việc này khiến Lục Trạch cảm thấy rất kỳ lạ.

Hắn có thể nhìn thấy ngọn nguồn của tiểu tử này, hình như hắn cũng xuyên tới đây.

Đồng hương sao?

Tiểu tử này được đấy. Không ngờ đến đây lại đụng phải đồng hương.

Vốn dĩ Lục Trạch chỉ cảm thấy nhàm chán nên dự định đến xem bong bóng vũ trụ đang chuyển động này như ngắm phong cảnh mà thôi, bây giờ hắn lại cảm thấy có chút hứng thú rồi.

Tuy rằng thực lực của đám người Nam Cung Tĩnh rất mạnh, nhưng nếu so sánh với Lục Trạch lại chênh lệch rất lớn, không thể nhìn thấu ngọn nguồn của người khác. Nhưng trong mắt họ, cả cái bong bóng vũ trụ này cũng không có gì bí mật.

Alice hơi nhíu mày:

"Bong bóng vũ trụ này... Hình như đã từng được sửa chữa đúng không? Trước đó từng bị kẻ bên ngoài tấn công sao?"

Trên khuôn mặt Thu Nguyệt Hòa Sa chợt nở nụ cười, nàng ấy ôm cánh tay của Lục Trạch:

"Trên đó vẫn còn sót lại khí tức khiến người ta kinh tởm, hình như là dị thú ở nhánh chính đúng không. Thực lực của tên nhân loại ở trong đó cũng khá đấy, bây giờ hắn mang bong bóng vũ trụ này chạy trốn, có lẽ vì cường giả dị thú gần đến cấp căn nguyên đúng không?"

Trong ánh mắt Lâm Linh lóe lên một tia lạnh lẽo, nàng ấy cười nói:

"Dị thú sao... Nếu chúng ta đã đụng phải khối u độc trong hỗn độn hải này, vậy hãy thẳng tay giúp họ xử lý được không?"

"Ta không thành vấn đề"

Lục Ly ở bên cạnh quay sang nhìn Lục Trạch:

"Lục Trạch, ngươi nghĩ thế nào?"

Lục Trạch mỉm cười:

"Chỉ giúp họ xử lý, vậy sau này họ gặp phải dị thú mạnh hơn vẫn sẽ chịu khó khăn. Đưa cá cho người không bằng dạy người bắt cá, đã giúp thì giúp cho trót vậy. Dạy bảo tiểu tử kia"

"Hả?"

Đám người Nam Cung Tĩnh nhìn Lục Trạch bằng vẻ mặt đây sự nghi ngờ.

"A Trạch, ngươi không sốt đấy chứ?"

Nam Cung Tĩnh đưa tay sờ trán của Lục Trạch:

"Trước đây ngươi đâu thích mấy chuyện phiền phức này"

Những người khác cũng gật đầu.

Dựa vào sự hiểu biết của họ về Lục Trạch, hắn có thể giúp đỡ người khác, nhưng cùng lắm chỉ là giết chết những dị thú đó mà thôi.

Nói hắn ở lại dạy dỗ cho người khác, vậy chuyện đó không thực tế chút nào rồi.

Lục Trạch không vui đẩy tay Nam Cung Tĩnh ra:

"Đừng làm loạn! Ta chỉ thấy hắn khá vừa mắt mà thôi"

Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý vô cùng khó hiểu:

"Bản tọa cảm thấy hắn rất có duyên với mình"

Nhìn vẻ mặt kỳ quái này của Lục Trạch, những người khác đều trợn tròn mắt.

"Lại nữa rồi"

Họ đã quá quen với việc Lục Trạch thường xuyên làm ra mấy chuyện kỳ lạ.

"Học trưởng quyết định là được, dù thế nào ta đều nghe theo học trưởng"

Alice nở nụ cười ngọt ngào có chút ngốc nghếch nhìn Lục Trạch.

"Nếu vậy, chúng ta hãy coi đây là một hoạt động trong chuyến du lịch là được rồi"

Lâm Linh cười nói.

Nam Cung Tĩnh duỗi lưng một cái, cảm thấy không có gì thú vị:

"Vũ trụ này mới được sinh ra, chỉ có tên tiểu tử đang di chuyển vũ trụ có thực lực còn tạm chấp nhận được, những người khác thậm chí chưa đến cấp quy tắc. Quá yếu.

Không có gì chơi vui cả"

Lục Trạch trợn mắt có chút muốn câm nín:

"Ngươi đừng chơi đến mức sung sức quá. Lần trước nếu không có ta cản lại, suýt chút nữa bong bóng vũ trụ kia đã bị ngươi làm cho nổ tung"

"Ta biết rồi, lần trước là ngoài ý muốn thôi. Hơn nữa không phải có ngươi ở đây sao?"

Nam Cung Tĩnh vỗ bả vai Lục Trạch, liên tục cười hắc hắc.

"Đi thôi, đến đó nhìn một chút"

Đám người Lục Trạch không ẩn nấp nữa, thả ra khí tức của mình rồi đến gần bong bóng vũ trụ.

Trong bong bóng vũ trụ, phân thân của Lục Duyên đang di chuyển bong bóng vũ trụ.

Vào lúc này, hắn đột nhiên ngừng lại, trên mặt lộ ra về kinh ngạc. Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về một phương hướng nào đó.

Hắn cảm nhận được có mấy luồng khí tức sâu không thấy đáy rất khủng bố đột nhiên xuất hiện.

Hình như mỗi một khí tức trong số đó đều mạnh hơn dị hoá chi mẫu rất nhiều.

"Thứ quỷ quái gì thế này?"

Lục Duyên có cảm giác cả da đầu tê dại, hắn vô cùng kinh ngạc.

Quái vật như dị hoá chi mẫu không phải chỉ có một con thôi sao?

Tại sao lại có nhiều như thế?