Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 1016: Không Thuộc Quy Tắc.




Đám Chiến thánh cơ giới vốn đang cảm thấy niềm tin có chút sụp đổ, giờ phút này đều nở nụ cười sáng lạn.

"Ta nói mà... nhân loại làm sao có thể chiến thắng được vị đại nhân đó?"

"Tên nhân loại này có lẽ là kẻ mạnh nhất trong khắp cả vũ trụ rồi nhỉ? Chỉ cần đánh chết hắn thì cũng không còn ai có thể ngăn cản chúng ta. Tới lúc đó, dị hóa sẽ hoàn toàn nuốt chửng cả vũ trụ"

Vào lúc Gatton và Quero cùng đám thành viên của cơ giới chi huyết kia đang vui mừng, ở phía bên này, tâm trạng của Adela lại vô cùng nặng nề.

Sắc mặt của hắn khó coi, gắt gao nhìn Lục Duyên đang bị những huyết nhục trường mâu kia đâm xuyên qua người. Hắn siết chặt nắm đấm, vô cùng lo lắng.

"Làm sao đây? Làm sao đây? Tên nhân loại này mạnh như thế, lẽ nào cũng phải chịu thua sao? Nếu ngay cả hắn cũng thua thì làm sao nhân loại có thể đánh bại được quái vật kia?"

Sắc mặt của hắn thay đổi liên tục, ánh mắt chớp nháy, vô cùng rối rắm.

Ta đi cứu hắn?

Có thể cứu được không?

Adela thoáng nhìn qua đám Chiến thần cơ giới chi huyết ở phía xa, trong lòng lại càng thêm trĩu nặng. Minh chỉ là một Chiến thánh mà thôi, phía đối diện là người cấp Chiến thần, còn có mấy người cùng cấp Chiến thánh nữa, mình làm sao có thể cứu người được chứ?

Hơn nữa, quái vật đó cũng ở đây, mình làm sao có thể cứu người ở trước mặt quái vật đó được?

Tại sao đám người của đại nhân Mados còn chưa tới?

Lòng Adela nóng như lửa đốt.

Ánh sáng thanh đồng dân tan biến để lộ ra cảnh tượng trong. Trong không gian vỡ vụn, huyết nhục chi vương chỉ còn dư lại cái đầu và cổ, mùi máu tanh nồng bay tán loạn trong không gian cuồng phong.

Huyết nhục chi vương bị trọng thương, khí tức đã vô cùng suy yếu.

Trong đôi mắt màu xanh lục ẩn chứa luồng tà dị điên cuồng, gắt gao nhìn chằm chằm Lục Duyên.

Huyết nhục chi vương gắng gượng, hít một hơi thật sâu, chậm rãi thoát ra khỏi không gian cuồng phong rồi bay tới kẽ nứt không gian, về lại vũ trụ.

Sau khi quay trở về vũ trụ, thoát khỏi sự ảnh hưởng của không gian cuồng phong, máu thịt của hắn bắt đầu nhúc nhích, dần khôi phục lại trạng thái ban đầu.

Nhưng mà, so với trước đó thì tốc độ khôi phục này lại chậm hơn rất nhiều.

Huyết nhục chi vương nhìn chằm chằm Lục Duyên, mấp máy khóe môi nở một nụ cười lạnh:

"Vốn dĩ, ta định tranh thủ lúc ngươi tấn công thì sẽ dùng huyết nhục trường mâu này công kích ngươi, không ngờ ngươi lại có sức chống phá mạnh mẽ đến như vậy... thậm chí ta còn tưởng là ta phải chết rồi. Đáng tiếc, ta còn sống, còn ngươi lại bị trúng chiêu"

Lục Duyên lạnh lùng nhìn huyết nhục chi vương, đồng thời cũng liên tục bài trừ những huyết nhục trường mâu kia ra khỏi cơ thể.

Hắn chậm rãi nói:

"Mấy huyết nhục trường mâu này của ngươi làm sao có thể thoát được sự cảm nhận của ta?"

Khí tức khắp người của huyết nhục chi vương vẫn còn có chút hỗn loạn, vết thương cũng cần khôi phục nên hắn cũng không để ý tới mấy lời tán dóc của Lục Duyên.

Tên vũ trụ chi tử này có chút khác biệt so với những tên đã gặp trước đó, người này rất mạnh.

Giết chết được cường giả như vậy mới khiến hắn có cảm giác vui thích.

Tự tay mình chôn vùi cường giả mà vũ trụ sinh ra như thế, càng khiến cho hắn có cảm giác đạt được thành tựu.

Hắn nhìn quanh người Lục Duyên đang tuôn trào linh lực muốn loại bỏ huyết nhục trường mâu của mình, bèn nở một nụ cười lạnh:

"Đừng có uổng phí sức lực nữa, cho dù ngươi mạnh mẽ tới đâu thì nếu không đủ thời gian một ngày cũng đừng hòng đẩy huyết nhục trường mâu này ra được, ngươi không đợi được tới lúc đó đâu! Còn chuyện làm thế nào để thoát được sự cảm nhận của ngươi ư? Ha ha ha, vốn dĩ ta cũng không thuộc về vũ trụ này, sử dụng dị hóa chi lực sẽ có thể qua mặt được sự nhận biết của vũ trụ. Thậm chí là cả sự nhận biết của pháp tắc, dù rất khó nhưng vẫn có thể làm được, vừa nãy ngươi cho rằng ta chỉ là đang phòng thủ thôi sao?"

Lúc nói chuyện, khí tức vốn đang hỗn loạn của huyết nhục chi vương dân được điều hòa trở lại, cơ thể vốn chỉ còn lại đầu và cổ hiện tại cũng dần hồi phục được vùng ngực, đi cùng với sự hồi phục đó, khí tức của hắn cũng dần trở nên mạnh mẽ.

Huyết nhục chi vương nhìn Lục Duyên bằng ánh mắt lạnh lẽo, nói:

"Ngươi nghĩ huyết nhục trong pháo đài cơ giới trước đó là gì? Đó cũng là một phần cơ thể của ta. Vốn dĩ, nếu ta xuất hiện sau khi đã chín muôi thì sẽ có thể sử dụng nó, đáng tiếc..."

Hắn nhìn Lục Duyên, trong ánh mắt mang theo một vẻ lạnh lùng, cười lạnh:

"Không ngờ trong vũ trụ này lại vẫn còn tồn tại một cường giả như ngươi, còn bị ngươi phá hỏng chuyện tốt. Nhưng cuối cùng thì ngươi vẫn sẽ chết trong tay ta"

Lục Duyên nghe thế, quét mắt nhìn qua. Trong không gian, ngay cả hài cốt kim loại của cơ giới chi huyết cũng đều không còn tồn tại nữa.

Trước đó hắn với huyết nhục chi vương đánh nhau kịch liệt như vậy, vốn dĩ hắn tưởng rằng pháo đài cơ giới đã bị hủy diệt hoàn toàn, ngay cả huyết nhục trên đó cũng đều đã biến mất rồi.

Không ngờ lại bị tên huyết nhục chi vương này giấu đi rồi sao?

Lục Duyên nhịn không được khẽ nheo mắt lại, vốn dĩ hắn vẫn còn chưa hiểu rõ về biến dạng, lại không ngờ đối phương vẫn còn có mánh khóe như vậy.

Nhưng mà... con ngươi màu lưu ly của Lục Duyên nhìn về phía huyết nhục chi vương, nở một nụ cười:

"Thì ra là vậy"