Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 1017: Đánh Chết.




Một giây sau, trong cơ thể của Lục Duyên xuất hiện một luồng linh lực vô cùng chấn động, sau đó nổ vang. Chỉ trong chớp mắt, máu thịt trên người gần như đã biến thành bột mịn.

Dĩ nhiên thì những huyết nhục trường mâu kia cũng bị sức mạnh đó làm cho nổ tung, hóa thành từng cục máu nhầy nhụa màu xanh lục.

Những huyết nhục trường mâu kia bị phá hủy khiến huyết nhục chi vương thét lên một tiếng, sắc mặt trở nên rất khó coi. Khí tức chỉ vừa mới được khôi phục trở lại nay đã suy yếu đi rất nhiều, ngay cả máu thịt trên người đang ngọ nguậy hồi phục lại cũng theo đó mà ngừng lại.

Dường như những huyết nhục trường mâu này có liên quan trực tiếp tới huyết nhục chi vương, lúc những huyết nhục trường mâu đó bị phá hủy, huyết nhục chi vương cũng trực tiếp bị trọng thương thêm một lần nữa.

Nhưng mà, ngay lúc này thì huyết nhục chi vương cũng không để ý mấy chuyện này.

Hắn trợn mắt lên, nhìn khu vực mà Lục Duyên phát nổ, trên mặt lại thoáng một vẻ ngạc nhiên.

Tự nổ?

Tại sao lại tự nổ?

Một giây sau, huyết nhục chi vương lập tức hiểu ra được nguyên nhân. Vào giờ phút này, Lục Duyên vốn dĩ đã hóa thành tro bụi lại hiện ra từng chút một.

Giống như có người nào đó vẽ tranh trong không khí, vẽ ra hình dáng của Lục Duyên.

Nhìn thấy cảnh này, huyết nhục chi vương thoáng trợn tròn mắt, tức giận quát lên:

"Thời gian chi lực! Ngươi đã khống chế được tới mức độ này rồi?"

Lục Duyên khôi phục thêm lần nữa, sau khi đã giải trừ được những huyết nhục trường mâu trên người, linh lực của hắn cũng tuôn trào thêm lần nữa, cơ thể cũng khôi phục lại đáng về ban đầu.

Nghe được tiếng gào thét của huyết nhục chi vương, Lục Duyên liếc mắt nhìn hắn, cười nói:

"Ta trò chuyện cùng ngươi, dĩ nhiên cũng không phải chỉ đơn giản là trò chuyện mà thôi"

Trước đó lúc nói chuyện với huyết nhục chi vương, Lục Duyên đã dùng Cát Thời Gian bao bọc trọn cơ thể của mình lại rồi, tạo ra một vùng thời gian chỉ tồn tại một mình hắn. Sau khi Lục Duyên tự nổ, dĩ nhiên có thể loại bỏ được những huyết nhục trường mâu vốn dĩ không thuộc về cơ thể của hắn, sau đó lại khôi phục về trạng thái ban đầu là được.

Nhưng mà, Lục Duyên thật sự không ngờ rằng phá hủy những huyết nhục trường mâu này lại khiến huyết nhục chi vương bị thương thêm lần nữa?

Với hắn thì đây cũng coi như là một niềm vui bất ngờ.

Huyết nhục chi vương nhanh chóng nghĩ tới được nguyên nhân, sắc mặt của hắn lại có hơi dữ tợn.

Cho dù là biết trước được hành động và suy nghĩ của tên vũ trụ chỉ tử này, hắn cũng không có dư sức lực để ngăn cản.

Dù sao thì bây giờ, sức mạnh của hắn chỉ đủ để khôi phục lại thực lực của bản thân.

Mặc kệ là có biết hay không, hắn đều chỉ có thể đối diện với cục diện như thế.

Lục Duyên thật không biết suy nghĩ của huyết nhục chi vương.

Sắc mặt của hắn lạnh lùng, linh lực quanh người tuôn trào ra. Một giây sau đó, cơ thể của hắn lại biến mất tại chỗ, sau đó lại xuất hiện ở bên cạnh của huyết nhục chi vương.

Huyết nhục chi vương lập tức biến sắc, hắn muốn né tránh nhưng hiện tại sức mạnh của hắn bị tiêu hao quá lớn, cơ thể cũng chỉ mới khôi phục được một chút, vừa nãy còn bị phản phệ vì huyết nhục trường mâu bị phá hủy cho nên tốc độ của hắn bị suy giảm nhiều, vốn dĩ khó mà tránh né được.

Xoẹtt Ánh kiếm lóe lên, ngay trên đầu của huyết nhục chi vương lập tức xuất hiện một vết thương thật sâu.

Máu tươi phún ra.

"Á á! Đáng chết!"

Huyết nhục chi vương gào thét, cố gắng phòng ngự bằng chút sức lực yếu ớt của mình.

Nhưng mà, với một người vừa có thời gian chi lực lại vừa đang ở trong trạng thái sức mạnh dồi dào tràn trề như Lục Duyên thì kiểu phòng ngự như thế thật sự là quá yếu ớt.

Mỗi một đòn tấn công của Lục Duyên đều mạnh mẽ hơn so với trước, tổn thương mà huyết nhục chi vương phải gánh chịu cũng nặng nề hơn trước.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, cơ thể của huyết nhục chi vương đã xuất hiện những vết chém cực kì tàn ác.

Đúng lúc này, Lục Duyên nở nụ cười với tên huyết nhục chi vương dữ tợn này, sau đó cơ thể hắn cũng biến mất tại chỗ.

Huyết nhục chi vương có được một chút cơ hội thở dốc, trong lòng lại chẳng hề có chút vui thích nào.

Đôi mắt màu xanh lục của hắn có chút tối màu nhìn về phía pháo linh năng ở xa.

Trong mắt hắn, một chùm tia sáng thanh đồng lóe lên, ngay sau đó cũng bao trùm lấy tầm mắt rồi nhấn chìm hắn, chút linh lực còn sót lại của huyết nhục chi vương bị nguồn linh lực chấn động này chôn vùi.

"Á! Vũ trụ chỉ tử, ngươi chờ đó cho ta! Lần sau bản thể của ta sẽ tới giết chết ngươi!"

Trước khi chết dưới cơn chấn động này, ý chí mang tính khủng bố của huyết nhục chi vương truyền vào bên tai của Lục Duyên.

Nụ cười trên mặt Lục Duyên chậm rãi biến mất, lông mày cũng dần nhíu lại.

Đúng rồi, cái tên này chỉ là mới xuất hiện bộ phận cơ thể của hắn mà thôi đã mạnh mẽ như vậy rồi... nếu là bản thể của hắn, vậy sẽ còn mạnh bao nhiêu nữa?

Hơn nữa, hắn vẫn chưa phải là kẻ mạnh nhất trong dị thú mẫu chúa... vậy kẻ hùng mạnh hơn thế là dị hóa chi mẫu kia thì sao đây?

Tâm trạng Lục Duyên ngưng đọng.

Sau một lúc suy tư, Lục Duyên không nghĩ ra được cách đối phó cụ thể, trước tiên chỉ có thể rèn luyện cụ hiện ảo tưởng tới mức hoàn hảo, sau đó cảm ngộ được pháp tắc, về sau thì đi một bước dò chừng một bước vậy.