Hôm nay là tết Trung Thu, thời tiết cực kỳ tốt, ánh nắng rực rỡ, gió thu mát mẻ, chỉ tiếc rằng những thứ này đều không thể xua tan những buồn bực trong lòng Tạ Xuân Hồng.
Đường Sơ cầm lấy bộ quần áo Tạ Xuân Hồng mới vừa mang đến, tự mình lau mình cho Tô Văn, sau đó hết sức dịu dàng mặc vào cho cô từng món quần áo.
Tạ Xuân Hồng ngồi ở bên ngoài cùng với ba Đường mẹ Đường, trong nhất thời không khí như bị đè nén yên tĩnh đến lạ thường.
Một lúc lâu Đường Sơ mới bước ra ngoài, ánh mắt đỏ au, vẻ mặt vô cùng đau khổ, mặc dù đã cố sức duy trì vẻ mặt bình tĩnh, nhưng đôi tay vẫn đang run rẩy đã tiết lộ hết nỗi thống khổ trong lòng anh.
Đường Sơ hít sâu một hơi, bước đến bên cạnh mấy nhân viên đang chờ đợi gật đầu một cái, ý bảo bọn họ có thể bắt đầu hỏa tang, sau đó giống như mất hết sinh lực ngồi xuống một bên.
Tạ Xuân Hồng cầm lấy tay Đường Sơ an ủi, thấy cả người anh chẳng có chút phản ứng gì, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy lo nốt những phần còn lại của nghi thức hỏa tang, sau đó để bọn họ đi về nghỉ trước.
Tết Trung Thu của cô đang diễn ra một cách bận rộn, áp lực như thế, không khí bi thương đã trôi qua hơn phân nữa, một thân một mình cố gắng xử lý tốt mọi chuyện, trong lòng Tạ Xuân Hồng trống rỗng, cảm thấy hết sức cô độc, mới vừa bước ra khỏi cửa thì phát hiện mặt trời đã ngã về phía tây.
Tạ Xuân Hồng khép chặt áo khoác, lặng lẽ thở dài, cất bước dọc theo đường lớn đi về phía trước.
“Cô Tạ.”
Giọng nói ngạo mạn quen thuộc vang lên làm Tạ Xuân Hồng sửng sốt, dừng bước quay đầu lại.
Lý Lily bước nhanh lên phía trước, thấy cô toàn thân khoác quần áo đen tuyền, trong ánh mắt lóe lên tìa nhìn căm thù lẫn giễu cợt.
“Có chuyện gì sao?” Tạ Xuân Hồng vừa nhìn thấy cô ta muốn giơ vũ khí lâm trận cũng biết cô ta cố ý ngồi ở chỗ này chờ mình, không hiểu vị đại tiểu thư này lại muốn phát điên chuyện gì, tự nhiên lại chạy đến đây chặn đường cô.
Lý Lily không để ý đến giọng nói không mấy thiện cảm của cô, cực kỳ châm chọc liếc cô một cái nói: “Cô Tạ thật đúng làm có lòng lương thiện, không chỉ bất chấp tất cả ở bên cạnh chăm sóc an ủi người khác, ngay cả tang lễ của vợ người ta cũng tự mình một tay lo liệu.”
Sắc mặt Tạ Xuân Hồng tối đi: “Cô Lý, người đã mất rồi, xin hãy tôn trọng để tích đức! Huống chi, chuyện của tôi không cần cô phải quan tâm.”
Trong mắt Lý Lily chợt lóe lên vẻ ghen ghét, cười lạnh một tiếng nói: “Tôi không có thời gian lo chuyện của cô, nhưng mà chuyện này liên quan đến Dịch Hồi, tôi không thể không quan tâm!”
Tạ Xuân Hồng kinh ngạc, buộc miệng hỏi: “Dịch Hồi thế nào? Anh ấy đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Lily lạnh lùng hừ một tiếng, giễu cợt nói: “Ây da, tại sao lại nôn nóng như vậy, lúc cô bỏ rơi anh ấy không phải là rất nhanh sao? Bây giờ tại sao lại quan tâm chứ?”
Tạ Xuân Hồng cũng lười giải thích với cô ta, nói dứt khoát: “Cô không nói thì thôi, tôi không có thời gian vòng vo với cô.”
Sắc mặt đột nhiên giận dữ, giọng nói cũng lạnh lùng hơn: “Tạ Xuân Hồng, nếu cô không thích Dịch Hồi, hãy nói rõ ràng với anh ấy, đừng có đùa giỡn với tình cảm người khác như vậy!”
Tạ Xuân Hồng ngẩn người, thờ ơ nói: “Đây là chuyện giữa tôi với anh ấy, không liên quan đến cô.”
“Không có liên quan gì đến tôi?” Sắc mặt Lý Lily đột nhiên thoáng hiện ra một tia bi thương, “Làm sao không có liên quan tới tôi? Tôi biết anh ấy mười mấy năm, thích anh ấy cũng mười mấy năm. Còn cô? Cùng lắm cô chính là ỷ vào việc anh ấy thích cô, cho nên không chút kiêng dè mà tổn thương anh ấy, nếu cô không thích anh ấy, tại sao không buông tha cho anh ấy?”
Mặt Lý Lily không thay đổi nhìn Tạ Xuân Hồng: “Tối qua một mình anh ấy đi uống rượu, uống đến sáng sớm hôm nay, uống đến say mèm vẫn không quên tắm rửa sạch sẽ mới trở về nhà, bởi vì anh ấy nói cô không thích nhất chính là mùi rượu trên người anh ấy … Nhưng sau khi về nhà thì sao đây? Cô đương nhiên là không có ở nhà, không quan tâm anh ấy có trở về hay không, còn chạy đi chăm sóc Đường Sơ? Tạ Xuân Hồng, nếu cô thích Đường Sơ, bây giờ là lúc tốt nhất để cô bày tỏ tình cảm của mình, nên dứt khoát với Dịch Hồi, giải thoát cho anh ấy, cũng là giải thoát cho chính cô, không phải là rất tốt sao?”
Hôm nay mới vừa sáng sớm Tạ Xuân Hồng đã ra khỏi nhà, cô đương nhiên không biết Dịch Hồi đi uống rượu đến sáng mới trở về, cô còn tưởng anh đã về bên nhà họ Dịch.
Nghĩ đến việc một mình anh say đến như vậy lại không có người bên cạnh để chăm sóc, trong lòng Xuân Hồng bỗng nhói đau, không khỏi lo lắng.
Lý Lily vẫn nhìn cô chằm chằm, tự nhiên nhìn thấy nét mặt cô thay đổi không ngừng.
“Xem ra, không phải cô không quan tâm đến anh ấy …” Lý Lily chậm rãi nói: “Tôi thật không hiểu, nếu cô quan tâm đến anh ấy, tại sao năm lần bảy lượt bỏ rơi anh ấy? Tôi ghét nhất loại phụ nữ không dứt khoát, dao động liên tục, hại người hại mình!”
Nói đến phần sau, giọng nói của Lý Lily dần trở nên quyết liệt: “Hoặc là cô đi xin lỗi Dịch Hồi, sau này cùng nhau sống vui vẻ, dẹp hết những mối quan hệ ngổn ngang trong quá khư, hoặc là dứt khoát cắt đứt với anh ấy, đừng níu kéo anh ấy nữa!”
Tạ Xuân Hồng nghe vậy nhìn thẳng vào cô ta, bình tĩnh hỏi: “Cô cố ý đến tìm tôi, chính là vì nói giúp cho Dịch Hồi? Tại sao? Không phải là cô cũng rất thích Dịch Hồi sao?”
Lý Lily giận dữ, cặp mắt phát hỏi nhìn chằm chằm cô: “Cô cho rằng tôi là loại người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn sao? Không sai, tôi rất thích Dịch Hồi, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không vì thích anh ấy mà dùng mấy cái thủ đoạn ném đá xuống giếng! Lý Lily tôi thẳng thắn vô tư, nếu như tôi đã muốn thì sẽ không từ thủ đoạn nào, dù rằng tôi biết dù tôi có dùng thủ đoạn nào đi chăng nữa thì cũng không thể làm anh ấy xiêu lòng! Cô cảm thấy tôi nhìn cô và Dịch Hồi chia tay nhau thì sẽ rất vui vẻ? Tôi nói cho cô biết, tất nhiên là tôi sẽ rất vui, nhưng tôi cũng không phải là loại người ích kỷ nhẫn tâm như vậy, tôi không muốn nhìn thấy Dịch Hồi đau khổ!”
Tạ Xuân Hồng đối với Lý Lily có thêm vài phần kính trọng, không thể phủ nhận, lời nói của Lý Lily làm cho đáy lòng cô chấn động rất lớn, làm cho đánh giá về cô ta cũng thay đổi rất nhiều, thậm chí cũng phải thừa nhận là cô cũng có chút hâm mộ người con gái dám yêu dám hận như cô ta.
Tạ Xuân Hồng khẽ mỉm cười, nụ cười hết sức chân thành: “Cám ơn cô, tôi biết mình phải làm thế nào.”
Lý Lily khinh thường hừ một tiếng, trong ánh mắt có chút không tự nhiên nói: “Đường có cười như thế, tôi không phải giúp cô, tôi đang giúp Dịch Hồi!”dieendaanleequuydonn
Nụ cười Tạ Xuân Hồng không thay đổi: “Tôi hiểu, nhưng mà tôi vẫn muốn cám ơn cô! Nếu như giữa chúng ta không có Dịch Hồi, tôi nghĩ chúng ta sẽ trở thành bạn tốt.
Lý Lily căm ghét nhìn cô một cái: ‘Đừng có mơ, cho dù không có Dịch Hồi đi nữa, cô cũng tuyệt đối không mà là người tôi thích kết bạn! Đừng tưởng rằng nói như vậy tôi sẽ nhân từ nương tay với cô, tôi đi tìm cô không có nghĩa là tôi bỏ cuộc, tôi sẽ còn tiếp tục cùng cô cạnh tranh công bằng!”
Tạ Xuân Hồng gật đầu một cái: “Tôi hiểu.”
Lý Lily hừ lạnh: “Hiểu là tốt rồi.”
Nói xong, ngay cả “Tạm biệt” cũng không nói, nhanh chóng bỏ đi.
Tạ Xuân Hồng cười cười, bước nhanh ra lề đường chặn một chiếc taxi nhanh chóng về nhà.
Xuống xe, suy nghĩ một chút, Tạ Xuân Hồng liền đến một siêu thị gần khi nhà, mua chút bánh Trung thu và một ít nguyên liệu nấu ăn, sau đó tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ trở về nhà.
Trong nhà không mở đèn, rèm cửa sổ cũng được kéo lại, cửa sổ cũng bị đóng kín, cả nhà toát ra vẻ âm u buồn bã.
Tạ Xuân Hồng vào bếp để đồ ăn xuống, sau đó mở cửa sổ, sau đó mới cẩn thận đẩy cửa phòng ngủ, vừa vào đã nhìn thấy người nào đó nằm trên giường lớn.
Tạ Xuân Hồng rón rén đến gần mép giường, cúi người giúp anh kéo chăn lại, sau đó ngồi chồm hổm xuống lặng lẽ nhìn anh chăm chú.
Ở chung với Dịch Hồi đã được một thời gian, cô rất ít khi thức giấc trước anh, bình thường khi cô rời giường, Dịch Hồi đã làm xong bữa sáng. Cho nên cô chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ của Dịch Hồi khi ngủ, bây giờ nhìn anh ngủ không khỏi có chút ngây dại.
Bình thường Dịch Hồi luôn toát ra vẻ lạnh lùng, lúc nào cũng kiêu ngạo ngang ngược, đối với những người không liên quan thì thờ ơ xa cách, hốc mắc anh hơi sâu làm cho hai mắt anh có vẻ đặc biết sâu sắc, sống mũi anh cao thẳng tắp cùng với chóp mũi hơi nhọn làm cho người khác cảm giác anh rất cứng rắn, tạo thành dáng vẻ khó gần đối với người đối diện. Nhưng vào lúc đang ngủ say này, lại có vẻ hết sức bình yên, đầu nghiêng một bên hai mắt nhắm nghiền, tựa như một đứa trẻ ngây thơ, làm cho Tạ Xuân Hồng cảm thấy mềm lòng.
Xuân Hồng lặng lẽ đưa ngón trỏ ra, chạm vào trán anh, sau đó chậm rãi di chuyển dần xuống và dừng lại trên chóp mũi anh, đột nhiên cô xấu xa chọt một cái, thấy anh không thoải mái nhíu mày một cái, mím môi cười lên.
Tạ Xuân Hồng tiếp tục làm chuyện xấu, dứt khoát nắm lấy mũi anh để anh không thể thở được.
Dịch Hồi khó chịu lắc lắc đầu, chân mày nhíu chặt hơn, nhưng vẫn không tỉnh dậy, lỗ mũi không thông, không thể làm gì khác đành bất đắc dĩ hé miệng ra thở.
Tạ Xuân Hồng cười cười, cúi thấp đầu hôn lên môi anh, ngăn chặn hơi thở của anh.
Dịch Hồi theo bản năng hút lấy không khí từ Xuân Hồng, chậm rãi mở mắt ra, đã nhận ra khuôn mặt đang kề sát mặt mình. Người đang ở trong mơ đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt, còn ấm áp hôn trộm mình, Dịch Hồi vẫn nghĩ mình đang năm mơ, không chút do dự đưa tay ra tóm gáy cô, lập tức hôn trả.
Tạ Xuân Hông buông bàn tay đang nắm mũi anh, luống cuống đẩy anh ra, lúng túng đỏ mặt, sau đó cười híp mí hỏi: “Anh tỉnh rồi à?”
Dịch Hồi mới vừa tỉnh dậy, vẻ mặt có chút ngây ngô, hậu quả của say rượu làm cho anh nhất thời không nắm được tình hình trước mắt, đưa tay ra ôm lấy thắt lưng Tạ Xuân Hồng, dùng lực kéo cô ngã xuống giường.
Tạ Xuân Hồng hét lên kinh hãi, trời đất quay cuồng sau đó mới phát hiện ra mình đã nằm trên giường, Dịch Hồi đang đè lên phía trên, từ trên cao đang nhìn chằm chằm cô.
Trong lòng Tạ Xuân hồng đang vui vẻ, nên lúc này không tính toán hành động vừa rồi của anh thiếu chút nữa làm cho cô ẹo cả lưng, cô bị đè đến nổi thở cũng có chút khó khăn, khó chịu nói: “Anh tránh ra chút được không? Em đi lấy cho anh ít nước, anh mau đi uống thuốc giải rượu đi, nếu không sẽ rất nhức đầu …”
Dịch Hồi không thèm để ý đến lời cô nói, mắt thâm sâu nhìn chằm chằm cô không chớp, Tạ Xuân Hồng thấy thế trong lòng có chút sợ hãi, dần dần chuyển động một cách bất an. Die nd da nl e q uu ydo n