Gặp Lại Vui Vẻ

Gặp Lại Vui Vẻ - Chương 45: Đêm điên cuồng




Dịch Hồi hơi nâng thân mình lên, vội vã kéo áo ngủ ra tiện tay ném sang một bên, hoàn toàn khỏa thân. Cả cơ thể màu đồng lộ ra vẻ táo bạo, hoang dã, gợi tình một cách bất thường. Cảm giác rất quyến rũ làm cho Xuân Hồng không tránh khỏi đỏ mặt.



Dịch Hồi cúi xuống, hơi nóng bất thường tỏa ra từ những bắp thịt của anh, ngón tay dùng lực kéo đứt áo ngực trên người Xuân Hồng.



Tạ Xuân Hồng theo bản năng đưa tay lên che ngực, lại bị Dịch Hồi chặn lại, sau đó mạnh mẽ kéo tay cô lên đỉnh đầu, dùng chiếc áo ngực vừa bị đứt, thuần thục đem hai tay cô trói vào đầu giường.



Cổ tay Tạ Xuân Hồng đau nhức, hoảng sợ vùng vẫy: “Dịch Hồi, anh bình tĩnh đi nào, anh muốn làm gì? Buông …”



Dịch Hồi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lo lắng của cô, chậm rãi mỉm cười, nhưng nụ kia lại toát ra tà khí không thể diễn tả được bằng lời, hàm răng trắng lóa nhìn thế nào cũng không thấy được ý tốt, làm cho trong lòng Xuân Hồng hồi hộp một phen.



“Em hỏi anh muốn làm gì? Đương nhiên là muốn ăn sạch em, muốn làm cho em nhập hẳn là cơ thể anh, để xem em còn cách nào có thể chạy trốn được anh”



Tạ Xuân Hồng cau mày nhìn anh, không xác định được đến lúc này anh đã tỉnh rượu hay chưa. Dieenndkdan/leeequhydonnn



Toàn bộ thân trên của Tạ Xuân Hồng phơi bày trước mắt, chỉ còn chiếc quần jean đen lưng thấp phía dưới. Tình trạng bán khỏa thân của cô càng thêm quyến rũ, chiếc bụng phẳng lì theo nhịp thở chuyển động lên xuống, dưới cái rốn xinh xắn đáng yêu là mấy đường hồng nhạt do cạp quần lằn vào tạo nên, làm tôn lên làn da trắng nõn như ngọc, rõ ràng là một loại hương vị của trái cấm.



Dịch Hồi dứt khoát cúi đầu, gặm nhấm bộ ngực cô trước tiên, hàm răng sắc nhọn không chút lưu tình chà xát lên đỉnh cúc hoa nhạy cảm của cô, làm Tạ Xuân Hồng không tự chủ được mà kêu lên.



Dịch Hồi làm ngơ trước tiếng kêu của cô, hiện tại chẳng còn biết thương hoa tiếc ngọc nữa, động tác vội vã dùng lực kéo quần cô xuống, một bên răng môi không ngừng lưu lại những dấu vết trên ngực cô, một bên ngón tay nóng bỏng khiêu khích những điểm mẫn cảm trên cơ thể cô.



Hai tay Tạ Xuân Hồng bị trói không thoát ra được, trước ngực vừa đau vừa ngứa, những hành hạ đó làm cho cô thêm nhíu chặt chân mày, dần dần, trong cổ họng không thể kiềm chế được nữa thoát ra tiếng rên rỉ, không biết là vì thống khổ hay vì yêu thích, khi đi vào tai Dịch Hồi, lại thành những tiếng rên hấp dẫn đến không ngờ, làm cho đôi mắt đen láy đang bị che khuất bởi dục vọng lại tăng thêm tia hưng phấn tàn nhẫn.



Dịch Hồi ngẩng đầu hôn sâu lên môi Xuân Hồng, lấy toàn bộ âm thanh của cô đem nuốt vào bụng, tay trái mạnh mẽ vuốt ve tấm thân mượt mà của cô, một chân dùng lực đẩy đầu gối của cô, tay phải nắm chặt bắp đùi mạnh mẽ tách ra, sau đó gác cao lên, nguy hiểm quỳ giữa hai chân cô, phần eo hạ xuống, không chút khách sáo hung hăng đi vào trong.



Tạ Xuân Hồng không thể tin được mở lớn hai mắt, muốn hét lớn nhưng lại chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm, khúc dạo đầu chưa đủ, cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, Dịch Hồi thô bao đến như vậy, làm cho cô cảm thấy cơ thể bị vật cứng rắn xé tan đau đớn, nơi mềm mại nhất của cơ thể bị vật thô ráp cứng rắn chà xát, đau rát.



Tạ Xuân Hồng đau đến chảy cả nước mắt, càng vặn vẹo dây trói càng siết chặt, càng đau đớn không chịu nổi, trong lòng lửa giận bùng phát, không khỏi dùng lực há to miệng, hung hăng cắn anh.





Mùi máu tươi tràn ngập trong miệng hai người, vẫn không làm cho Dịch Hồi lùi bước, ngược lại càng kích thích dục vọng nguyên thủy nhất trong con người anh bộc phát, cả người tràn ngập sự thô bạo, động tác cũng càng lúc càng thêm kịch liệt.



Hai người giống như hai con thú đói khát cắn xé nhau, không cam lòng để yếu thế hơn so với đối phương.



Rốt cục Dịch Hồi cũng buông tha đôi môi bị anh giày vò đến sưng đỏ, đầu lưỡi lướt qua xương quai xanh của cô, di chuyển đến vị trí trái tim của cô mới ngừng lại, giống như người đói khát lâu ngày gặp được đồ ăn ngon, vội vàng ngoặm lấy nuốt từng ngụm nơi mềm mại ấm áp của cô.



Sự khô khan cùng với giày xéo ma sát làm cho Xuân Hồng không nhịn được mà khóc thành tiếng, động tác của Dịch Hồi đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu mông lung nhìn những giọt nước mắt đang chảy của cô, đáy mắt dần khôi phục lại tia nhìn trấn tĩnh. Tới cuối cùng vẫn là không muốn làm tổn thương đến cô, dù rằng hiện tại, sự nín nhịn làm cho toàn thân phát đau, trong muốn tàn nhẫn một lần để khinh thường cô, làm cho nỗi thống khổ khắc tạc vào cơ thể cô, vào trong lòng cô, về sau sẽ không tái phạm bỏ mặt anh nữa, về sau không bao giờ quên được anh. Nhưng vừa thấy những giọt nước mắt đáng thương của cô chảy ra, Dịch Hồi không tự chủ được mà mềm lòng, thở dài thật sau, nhẹ nhàng hôn lên mắt cô, dùng tay nhẹ nhàng xoa lên nơi hai người đang kết hợp, xoa dịu sự khó chịu của cô, dùng tay từ từ khơi lên cảm xúc của cô, ham muốn của cô.



Dù sao hai người ở chung cũng được một thời gian rất dài, sớm đã quen thuộc với cơ thể của đối phương, hai người hòa hợp như đã thành thói quen, chỉ trong thoáng chốc Tạ Xuân Hồng đã bị kích thích. Từ từ chuyển động, da thịt từ từ ửng đỏ rất đẹp mắt, cơ thể cũng không còn tái nhợt như lúc bị đèn nén, động tác của Dịch Hồi dần dần nhẹ nhàng êm ái như nước.



Sự kìm nén của Dịch Hồi đã lên đến cực hạn, cảm thấy cơ thể dưới thân mình từ từ thả lỏng, liền lập tức tóm lấy eo của Xuân Hồng, bắt đầu chuyển động nhanh.



Một tiếng rồi một tiếng rên rỉ cứ theo môi tràn ra, Tạ Xuân Hồng chưa bao giờ chứng kiến hành động điên cuồng dã man của Dịch Hồi, trong lòng không khỏi sợ hãi, trên người cô là người đàn ông không cảm thấy mệt mỏi làm cho cô thống khổ không thể tả, hai tay không được tự do, không có điểm tựa là cho cô cảm thấy vô cùng bất an, cả người đều bị Dịch Hồi khống chế, làm cho cô vừa xấu hổ vừa sợ, đau đớn trộn lẫn cùng khoái cảm, Tạ Xuân Hồng khóc xin tha, miệng liên tục gọi tên Dịch Hồi.



Khoái cảm như một dạng thủy triều ập tới, lớp sóng sau xô lớp sóng trước, rốt cục cũng chồng chất lên đến đỉnh điểm, sau đó đột nhiên đánh úp xuống, trong nháy mắt nhấn chìm cả hai người.



Tạ Xuân Hồng há to miệng cắn vào bả vai Dịch Hồi, cô khổ sở nên không muốn để cho anh thoải mái, trong miệng ngập mùi máu tươi làm cho cô càng thêm khó chịu, Dịch Hồi nhanh chóng phục hồi và làm vài động tác sau vô cùng độc ác, hai người kề sát bên nhanh, ức chế không kìm được làm toàn thân run lên sợ hãi.



Tạ Xuân Hồng kêu khóc đến khàn cả cổ, toàn thân vô lực tê liệt trên giường, cảm thấy Dịch Hồi mở trói cho cô cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra, không nghĩ rằng tiếp theo Dịch Hồi chuyển cô sang tư thế nằm sấp, vì cô chống cự nên bắt đầu một vòng tấn công mới.dinendian.lơqid]on



Không biết làm bao lâu, Dịch Hồi giống như không biết mệt mỏi, cứ quấn lấy cô đòi hỏi, đem toàn bộ tình cảm phát tiết trên cơ thể cô. Cuối cùng sau một lần phóng túng, Tạ Xuân Hồng mệt chết đi sống lại, đầu óc choáng váng có chút mơ hồ không rõ, trong mơ màng cô nghe được Dịch Hồi thì thầm bên tai cô: “Đừng rời bỏ anh, cả đời cũng đừng rời bỏ anh…”



Âm thanh kia vô cùng bất lực, cho tới bây giờ Tạ Xuân Hồng chưa bao giờ nghe thấy giọng nói đầy lo sợ và thỉnh cầu của anh, trong lòng đau xót, không tự chủ được ôm chầm lấy cơ thể đang căng cứng của anh, dùng chút sức lực còn sót lại ôm chặt lấy người đàn ông đó.



Ngày hôm sau Dịch Hồi tỉnh dậy trước, đầu đau như muốn nứt ra làm đôi, thấy bên cạnh mình có người bọc chăn vo tròn thành một cục không khỏi sửng sốt, hình ảnh điên cuồng kịch liệt đêm qua lập tức quay về.




Dịch Hồi ảo não đấm vào đầu, nhẹ nhàng lật tấm chăn lên, Tạ Xuân Hồng trần trụi xuất hiện. Làn da trắng trên cơ thể trần trụi chi chit dấu xanh tím vô cùng thê thảm, cổ tay mảnh mai bị mài rách cả da, có vài chỗ chảy máu, làm cho anh hung hăng hít một hơi thật sâu.



Dịch Hồi vừa đau lòng vừa hối hận, thậm chí không biết làm sao đối diện với cô, nghĩ đến việc mình mượn cớ say rượu nổi điên, hành động tàn nhẫn thô bao với cô thì hận không thể chém chính bản thân mình. Dịch Hồi trong lòng nổi lên niềm tuyệt vọng sâu thẳm, con người Tạ Xuân Hồng kiêu ngạo như thế, sợ bị thương như thế, trong ngày thường rất cẩn thận nâng niu trong lòng bàn tay cô còn kháng cự, lần này bị đối xử như vậy … Chỉ sợ rằng cô thật sự sẽ né tránh anh, sẽ không thể tha thứ cho anh.



Dịch Hồi xoay người leo xuống giường, cầm khăn ấm cẩn thận lau cơ thể cô, sau đó lấy lọ thuốc mỡ nhẹ nhàng xoa lên vết thương, một mặt thoa thuốc một mặt trong lòng không ngừng mắng mình không bằng cầm thú.



Lúc Tạ Xuân Hồng tỉnh lại đã gần giữa trưa, Dịch Hồi đã không còn bên cạnh, nếu toàn thân cô không đau nhức không còn sức lực, thì cô đã nghĩ mọi chuyện đêm qua chỉ là giấc mộng mà thôi.



Xuân Hồng cảm giác trên người nhẹ nhàng khoan khoái, liền biết Dịch Hồi nhất định đã lau rửa sạch sẽ cho cô, trong lòng tự nhiên thấy ấm áp, miễn cưỡng chống đỡ xuống giường, tìm quần áo cố sức mặc vào, sau đó mới khó khăn đi ra khỏi phòng ngủ.



Không nghĩ rằng Dịch Hồi ở trong bếp, Xuân Hồng dừng bước, Dịch Hồi đang ngồi ngẩn người nhìn vào chiếc nồi đang bốc khói nghi ngút, nên Tạ Xuân Hồng đến gần vẫn không hề hay biết.



“Khụ!” Tạ Xuân Hồng xấu hổ ho một tiếng, không tự nhiên sờ sờ mũi.



Dịch Hồi hoảng sợ, vội vàng đứng lên định đến đỡ cô, nhưng chợt nghĩ đến chuyện tối qua thì ngừng lại, lặng yên buông hai tay xuống, cúi đầu giống như đứa trẻ phạm tội, hồi lâu mới mở miệng nói: “Anh hầm cho em chút canh em thích nhất, cũng gần được rồi, em nghỉ ngơi chút rồi ăn …”



Nói xong không dám nhìn cô, xoay người làm bộ nhìn vào lò lửa.




Tạ Xuân Hồng trầm mặc một lúc, lặng lẽ tiến lên đưa tay ôm lấy eo anh, áp sát mặt lên tấm lưng rộng lớn của anh.



Toàn thân Dịch Hồi cứng đờ, vẫn không nhúc nhích, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.



Xuân Hồng thở dài trầm giọng nói: “Tối hôm trước, em nghĩ anh về nhà họ Trạch ăn tết trung thu mới không đi tìm anh … Trước khi chết chị Tô Văn nhờ em giúp đỡ Đường Sơ trong lúc anh ấy đau khổ khi chị ấy ra đi, em đã đồng ý … Em không thể nào không đồng ý được, vì Đường Sơ là thầy của em, lại là anh rể em. Dịch Hồi, em biết em không nên hết lần này đến lần khác tổn thương anh, làm cho anh thất vọng, biết anh thật sự không thích Đường Sơ em lại vẫn ở bên cạnh chăm sóc anh ấy, tất cả chỉ là xuất phát từ lời hứa với chị Tô Văn mà thôi.”



Dịch Hồi xoay người, nhẹ nhàng ôm lấy Xuân Hồng, giống như đang ôm lấy một đồ vật quý giá dễ vỡ không dám dùng lực.




“Vẫn đau phải không?”



Tạ Xuân Hồng ngẩn người, nhớ lại chuyện hôm qua không khỏi đỏ mặt.



Dịch Hồi nhẹ nhàng vuốt tóc cô, ảo não nói: “Thật xin lỗi, anh không nên thô bạo cưỡng ép em … Anh là một tên không ra gì, em mắng anh, đánh anh đi”



Tạ Xuân Hồng xấu hổ chôn đầu trước ngực anh, tuy tối hôm qua bị dày vò mạnh bạo, cô thiệt là thê thảm, nhưng trong lòng không hề oán giận gì Dịch Hồi, chính cô sai trước, không nên để Dịch Hồi tổn thương lần thứ hai, cô đã làm cho anh mất tự tin, mới khiến anh phải dùng cách nào mà chứng minh mà phát tiết, mà giải quyết, mà tối qua cũng do bởi anh uống rượu say mới không thể kiềm chế được …



Dịch Hồi thấy cô im lặng, trong lòng áy náy và hối hận càng thêm sâu, không thể ngừng nói: “Em trừng phạt anh thế nào cũng được, anh là cầm thú, chỉ cần em không hận anh, không rời xa anh, muốn anh làm gì cũng được …”



Tạ Xuân Hồng thấy anh áy náy, vẻ mặt thống khổ và hối hận, trong lòng mềm nhũn nghĩ cách an ủi anh, không kịp suy nghĩ mở miệng nói: “Được rồi, được rồi, em tha thứ cho anh là được chứ gì, chỉ cần lần tới anh để em trói lại anh là được …”



Nói vừa xong trong mắt Dịch Hồi chợt choáng váng, Tạ Xuân Hồng cũng hận không thể cắn lưỡi của mình, xấu hổ đến muốn chui xuống đất.



Tạ Xuân Hồng ấp úng, vắt óc suy nghĩ cách lấp liếm sự xấu hổ, lại nghe Dịch Hồi chậm rãi nói: “Hóa ra, khẩu vị của em lại nặng như vậy …”



Tạ Xuân Hồng đột nhiên mở trừng mặt nhìn anh.



Dịch Hồi có chút quấn quýt nhìn cô, nét mặt nghiêm trang, khó khăn khuyên nhủ: “Thỉnh thoảng mới có một lần thì được, kịch liệt như thế mỗi ngày như vậy … Chỉ e cơ thể em chịu không nổi!”



Tạ Xuân Hồng thẹn quá hóa giận, giơ chân lên dùng lực đạp Dịch Hồi một cái, ai ngờ Dịch Hồi tránh được, cô vốn đang yếu sức, lần này dùng sức hai chân mềm nhũn, lảo đảo té nghiêng một bên.



Dịch Hồi nhanh nhẹn đưa tay đỡ lấy cô, nghiêm túc nói: “Nhìn xem, anh đã nói rồi, cơ thể em sẽ chịu không nổi …”



Tạ Xuân Hồng giận dữ đẩy anh ra, tự mình dựa vào tường đi ra ngoài, vừa đi vừa dặn dò: “Đem cho em chén canh nhanh lên, từ trưa hôm qua đến giờ em chưa ăn gì cả, sắp chết vì đói rồi!"