Đường Sơ gặp phải biến cố lớn như vậy, cả người cứ dần dần sa sút đi, suốt ngày uể oải không còn sức sống, cứ cầm kỷ vật của Tô Văn rồi cả ngày sầu não, đối với chuyện gì cũng không quan tâm, làm cho ba Đường mẹ Đường hết sức lo lắng.
Tạ Xuân Hồng cũng cảm thấy bó tay không có cách nào, cô vốn không biết cách an ủi người khác, càng không biết làm cách nào để anh có thể giảm bớt đau đớn, điều duy nhất cô có thể làm là giúp nhà họ Đường lo lắng chuyện tang lễ của Tô Văn.
Mặc dù Dịch Hồi cũng có chút oán hận vì cô cả ngày lẫn đêm cứ kề cận chăm sóc Đường Sơ, nhưng suy đi tính lại dù sao Đường Sơ cũng đang gặp nỗi đau thương quá lớn, cho nên dù trong lòng có bất mãn nhiều hơn nữa thì cũng thể nào ngăn cản Xuân Hồng được.
Hai ngày trước tết Trung Thu, Dịch Hồi cố ý tan làm sớm một chút, hớn hở hăng hái đón Xuân Hồng cùng nhau về nhà.
Mấy ngày nay Tạ Xuân Hồng rất kiềm chế tâm trạng của mình, cũng may Dịch Hồi không ghen tuông gây gổ giống như trước kia, không chỉ bao dung cô mà đối với Đường Sơ còn ra sức giúp đỡ, thậm chí có rất nhiều chuyện phải nhờ Dịch Hồi xử lý mới êm xuôi.
Sau khi dùng bữa xong Dịch Hồi nhanh chóng dọn dẹp chén đũa rồi kéo Tạ Xuân Hồng ngồi xuống, đưa cho cô một hộp quà được gói ghém tinh xảo đẹp mắt.
Tạ Xuân Hồng ngờ vực nhận lấy chiếc hộp vuông nho nhỏ hỏi: “Đây là cái gì?”
Dịch Hồi có ý bảo cô mở ra, đập vào mắt cô là chiếc vòng tay ngọc bích màu xanh trong veo vô cùng quý giá.
“Cho em?” Tạ Xuân Hồng cẩn thận ngắm nghía chiếc vòng hồi lâu, sau đó đeo thử lên cổ tay của mình.
Màu xanh ngọc bích của chiếc vòng, trong suốt nổi bật trên làn da trắng ngần, nhìn hết sức đẹp mắt.
Tạ Xuân Hồng kinh ngạc hỏi: “Anh đưa em chiếc vòng tay đẹp như vậy để làm gì?”
Dịch Hồi cười khẽ: “Ai nói là cho em? Đây là quà anh biếu mẹ vợ anh! Anh cảm thấy chiếc vòng này rất đẹp, rất hợp với phong cách của mẹ, nên mua tặng cho bà.”
Sắc mặt Tạ Xuân Hồng không thay đổi, tháo vòng ngọc ra đặt lại vào hộp, sau đó bình tĩnh nói với anh: “Muốn lấy lòng mẹ em, anh đừng có hao công tổn sức như vậy, em đã nói với anh, em luôn quyết định việc của em!”
Dịch Hồi lập tức cười lấy lòng: “Đó là đương nhiên, nếu em thích thì lát nữa anh đưa em cả chục cái … Nếu không anh sẽ nhờ người làm cho em một chiếc y chang như chiếc này.”
Tạ Xuân Hồng biết Dịch Hồi muốn mua cái gì thì cái ấy tuyệt đối không hề rẻ, nhưng cũng không nghĩ nó đắt đến như vậy, không khỏi sợ hết hồn.
“Không cần, anh có thì giữ lại cho mình đi, mẹ em chắc sẽ không nhận nhưng món đồ mắc tiền như vậy.”
Dịch Hồi không đế ý nói: “Đây là lễ vật ra mắt, là của con rể kính biếu mẹ vợ, mẹ chắc sẽ không từ chối!”
Tạ Xuân Hồng lúc này mới nhớ ra, cô đã từng đồng ý với Dịch Hồi tết Trung Thu sẽ cùng người nhà họ Dịch về thị trấn nhỏ để hai bên gia đình nói về chuyện tình cảm của hai người, coi như là hai nhà chính thức gặp nhau, những chuyện xảy ra gần đây làm cho cô quên mất chuyện này, không nghĩ đến Dịch Hồi có lòng như vậy, một mình chuẩn bị lễ vật.
Tạ Xuân Hồng ấp úng nói: “Dịch Hồi, chúng ta có thể không đi được không … Có thể lùi thời gian lại ít lâu hay không, vào tết Trung Thu em không thể nào trở về được, bây giờ Đường Sơ suốt ngày như sống trên mây, ba Đường mẹ Đường lại lớn tuổi, rất nhiều chuyện không thể lo được, em không thể bỏ mặt họ …”
Nét vui vẻ trên mặt Dịch Hồi lập tức biến mất dần, lẳng lặng nghe cô nói.
Tạ Xuân Hông ngừng nói ngay lập tức, không khí yên lặng quá làm trong lòng cô cảm thấy bất an.dieendaanleequuydonn
Qua thật lâu, Dịch Hồi mới chậm rãi mở miệng, âm thanh đều đều không mang theo chút tình cảm nào.
“Hoãn tới khi nào?”
Tạ Xuan Hồng sửng sốt, không nghĩ anh sẽ tốt bụng đến như vậy, tự nhiên bình tĩnh hỏi ra vấn đề này, suy nghĩ một chút mới lắc đầu trả lời: “Bây giờ còn chưa biết …”
“Không biết?” Dịch Hồi cười lạnh một tiếng, hỏi, “Nếu như anh ta mãi mãi như vậy thì sao?”
Tạ Xuân Hồng không trả lời được.
Đáy mắt Dịch Hồi trong nháy mắt lạnh lùng như sương giá, lạnh lẽo nhìn Xuân Hồng hòi: “Nếu như anh ta mãi mãi như vậy không buông được nỗi đau mất vợ, có phải em sẽ chăm sóc anh ta cả đời?”
Tạ Xuân Hồng lo lắng kéo tay anh, không cho anh đi: “Dịch Hồi, anh hãy nghe em nói …”
Dịch Hồi dùng lực hất mạnh tay cô ra, giọng nói lạnh lẽo như băng tuyết: “Tạ Xuân Hồng, em đối với Đường Sơ rốt cuộc là loại tình cảm gì, em có bao giờ nghiêm túc suy nghĩ chưa?”
Tạ Xuân Hồng vội vàng nói: “Dịch Hồi, bây giờ em xem Đường Sơ là thầy em, anh ấy là người quan trọng nhất của chị Tô Văn, chị Tô Văn trước khi mất …”
“Đủ rồi!”
Dịch Hồi cắt ngang lời cô, cười lạnh liên tục, “Ý em là trước khi mất Tô Văn đã đem Đường Sơ gởm gắm cho em? Tạ Xuân Hồng, Đường Sơ đã là người đàn ông trưởng thành, không phải cái gì cũng không biết, cái gì cũng không làm được như trẻ con, còn phải cần em hao tâm tốn sức sao? Hừ, bây giờ em cũng tốt rồi, bây giờ Tô Văn chết rồi, em không phải là đợi có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh Đường Sơ hay sao? Tâm nguyện nhiều năm như vậy hôm nay rốt cục cũng thực hiện được, anh có nên chúc mừng em vì em đã được đền bù xứng đáng hay không?”
Trong lòng Tạ Xuân Hồng có rất nhiều suy nghĩ, muốn giải thích rõ ràng với Dịch Hồi, nhưng anh liên tiếp chất vấn cô nên một câu cũng không nói ra được..
Dịch Hồi gật đầu một cái, trong giọng nói tràn đầy đau thương: “Em coi anh là gì? Người thế thân hay người dùng trong lúc cô đơn? Dùng để giải trí lúc buồn chán? Bây giờ Đường Sơ không có Tô Văn bên cạnh, lúc anh ta yếu đuối khó khăn nhất, vừa đúng thời điểm em có thể thừa cơ xen vào, lặng lẽ yêu anh ta nhiều năm như vậy, rốt cục có thể quang minh chính đại đem phần tình cảm này mà nói thành lời, cho nên em có thể một phát đá văng anh đi!”
“Không phải vậy, không phải như là anh nghĩ đâu …”
“Đừng nói nữa!” Dịch Hồi mệt mỏi khoát tay, “Mỗi lần em cho anh tràn đầy hy vọng liền sau đó là làm cho anh cực kỳ thất vọng, khi anh nghĩ rốt cục anh có thể tiến gần em thêm từng bước một thì em lại cho anh thấy là chính anh tự ảo tưởng mà thôi … Tạ Xuân Hồng, em có quan tâm đến anh một chút nào không? Em có bao giờ chú ý chút xíu nào đếm cảm nhận của anh không? Em có nghĩ tới việc, anh sẽ giải thích như thế nào với ba mẹ anh về việc em chưa lâm trận đã bỏ trốn không?”
Dịch Hồi thở dài, dường như muốn đem tất cả những mệt mỏi trong lòng, những uất ức và đau lòng theo lời nói trút hết ra ngoài.
“Xuân Hồng, có lẽ ngay cả chính em cũng không biết, em đối với Đường Sơ đã vượt qua sự quan tâm thông thường của học trò đối với thầy giáo, cũng không phải là loại tình cảm bạn bè với nhau … Mỗi lần anh ta có chuyện, em luôn không do dự mà rời bỏ anh để đến bên anh ta, em luôn là như vậy, bất chấp tất cả mà đến bên cạnh chăm sóc anh ta, không cần biết anh ta có cần em hay không, em cũng sẽ đứng ở bên cạnh anh ta. Có lẽ em đã thành thói quen vì anh ta mà nỗ lực, nhưng em có bao giờ nghĩ đến anh hay không? Em cứ như vậy, đối với anh là rất không công bằng! Anh có thể năm lần bảy lượt tha thứ cho em, cưng chìu em vô cùng vô tận, làm cho bất cứ chuyện gì em cũng muốn làm theo ý mình … Nhưng mà, anh không thể nào tha thứ cho người đàn bà của anh trong lòng chỉ nghĩ về một người đàn ông khác!” dinendian.lơqid]on
Dịch Hồi cười hết sức bất đắc dĩ, trong ánh mắt không còn tia nhìn ấm áp như ngày thường.
“Anh cũng là người đàn ông bình thường, có ghen tuông, có tức giận, anh vốn đã không chịu nổi việc em coi nhẹ tình cảm của anh, anh toàn tâm toàn ý đem tình cảm của mình ca tụng trước mặt mọi người, không phải là để cho em chà đạp! Em không trân trọng, tự nhiên sẽ có rất nhiều người khác trân trọng!”
Nói xong, Dịch Hồi tiện tay bỏ lại hộp quà, bước đi không quay đầu lại, nhốt mình trong thư phòng.
Tạ Xuân Hồng kinh ngạc ngồi yên tại chỗ sững sờ, cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa thư phòng đã đóng kín từ lâu, cô đã xem nhẹ cảm nhận của Dịch Hồi sao?
Không thể phủ nhận, mối quan tâm hàng đầu của cô bây giờ, cô toàn tâm toàn ý đặt trên Đường Sơ, dần dần thành thói quen chuyện gì cũng suy nghĩ cho Đường Sơ, đó là vì phần tình cảm của cô quá to lớn, quá thuần khiết, mới làm cho cô không thể nào quên được, vẫn luôn nhớ mãi không quên, thậm chí từ bỏ tất cả những người khác, trong mắt cô cũng chỉ có Đường Sơ mà thôi.
Nhưng mà, không biết bắt đầu từ đâu, trong lòng của cô không hề có hình bóng của Đường Sơ nữa, Dịch Hồi bá đạo xâm chiếm cuộc sống của cô, dùng thái độ cố chấp không thể kháng cự để lại trong lòng cô dấu vết thật sâu đậm, làm cho cô bắt đầu dần dần yêu mến, làm cho cô không còn cô đơn, vĩnh viễn không thể tưởng nhớ đến một người nào khác.
Tạ Xuân Hồng đưa tay lên sờ vào vị trí của trái tim, trong tim cô tràn ngập niềm hạnh phúc do Dịch Hồi mang lại, những cũng có những đau thương do anh đem tới. Trong chốc lát đột nhiên thấy động tác này quá ngu ngốc, ngay lập tức ngượng ngùng buông tay xuống.
Tạ Xuân Hồng khổ não ôm trán, bây giờ cô thật sự không còn sự yêu thích nào với Đường Sơ nữa, bởi vì Tô Văn đã muốn cô giúp đỡ anh, nhưng những mâu thuẫn giữa cô và Dịch Hồi luôn là vấn đề của Đường Sơ, hiện tại không biết giải thích như thế nào thì Dịch Hồi mới có thể tin cô.
Xuân Hồng thở dài, một mình trở vào phòng ngủ, cô biết, lần này Dịch Hồi sẽ không chủ động làm hòa với cô.
Ngày thứ hai thức dậy, cảnh tượng phòng khách vẫn y nguyên như tối qua, cửa thư phòng vẫn đóng chặt, Tạ Xuân Hồng làm xong bữa sáng mới đi gõ cửa, gõ cả nửa ngày vẫn không có ai trả lời, Dịch Hồi không biết đã ra ngoài từ lúc nào.
Tạ Xuân Hồng nhớ lại những lời tối qua đành im lặng trở về, buồn buồn ăn xong bữa sáng, mặc dù có hỏi do dự, nhưng lại không thể không quan tâm đến Đường Sơ, bất luận thế nào, cô cũng phải giữ lời với Tô Văn.
Mẹ Đường rất thích Xuân Hồng, trong khoảng thời gian này lúc nào cũng thấy cô giúp đỡ con trai mình, cho nên khi thấy cô tới, rất khách sao chào hỏi cô.
Tạ Xuân Hồng cùng mẹ Đường ngồi trò chuyện một lúc, mới đẩy cửa đi vào phòng Đường Sơ.
Nói chung là căn phòng này có mẹ Đường dọn dẹp nên mặc dù có hơi bề bộn nhưng hết sức sạch sẽ, rèm cửa sổ đang được buông xuống, ngăn không cho ánh mặt trời rực rỡ ngoài kia chiếu vào, trong phòng có vẻ âm u buồn bã. Đường Sơ quần áo xốc xếch, đầu tóc rối bù, râu ria mọc đầy, ngồi ngẩn ngơ ở đầu giường, đang vuốt ve cuốn nhật ký nhỏ xinh của Tô Văn.
Tạ Xuân Hồng rót cho anh ly nước, nhẹ giọng nói: “Thầy Đường, mời uống nước!”
Qua thật lâu, Đường Sơ giống như mới phát hiện ra Tạ Xuân Hồng, khổ sở cười nói: “Đây là nhật ký của Tô Văn, cô ấy có thói quen viết nhật ký, mấy ngày trước thầy đọc được nhiều thứ từ nhật ký của cô ấy, mới phát hiện ra mình không hiểu cô ấy cái gì hết.”
Tạ Xuân Hồng ngồi một bên, lẳng lặng nghe anh nói.
Rất lâu rồi Đường Sơ không nói chuyện nhiều, âm thanh có chút khô khốc khàn khàn, giọng nói trầm buồn bi ai.
“Hai năm vừa qua cô ấy quả là đã rất cực khổ, cả ngày lẫn đêm đều quan tâm đến thầy, cô ấy sợ mình sống không được bao lâu, sau khi chết không ai chăm sóc thầy … Thì ra, thầy là một người chồng chẳng ra gì, không những không chăm sóc tốt cho vợ mình, lại khiến cho cô ấy hao tâm mà sắp đặt chuyện tương lai của thầy.”
Trong lòng Tạ Xuân Hồng rất xúc động, Tô Văn thật là một phụ nữ tài giỏi, nhìn qua thì có vẻ yếu đuối, trong tận sâu bên trong lại mạnh mẽ lạ thường, một mình gánh chịu nhiều nỗi khổ như vậy, lại không hề oán trách mà toàn tâm toàn ý yêu người đàn ông của mình đến như vậy.
Đường Sơ trầm giọng nói rất nhiều, Xuân Hồng lắng nghe rất nghiêm túc, để cho anh trút hết những thống khổ trong lòng.
Qua thật lâu, Đường Sơ đột nhiên nói: “Ngày mai là ngày hỏa tán Tô Văn, trước khi hỏa tán sẽ thay quần áo cho cô ấy, em nghĩ xem, cô ấy sẽ thích mặc quần áo như thế nào?”
Tạ Xuân Hồng ngẩn người: “Ngày mai? Ngày mai không phải là tết Trung Thu sao?”
Đường Sơ gật đầu một cái: “Cuộc đời Tô Văn thiếu thốn tình cảm ấm áp gia đình, mấy năm trước bà nội qua đời khiến cho cô ấy càng thêm khao khát tình thân, tết Trung Thu cô ấy nhất định mong muốn cả nhà được đoàn tụ, thầy và ba mẹ thầy cùng nhau tiễn đưa cô ấy, em cũng tới đi, càng nhiều người, cô ấy ra đi càng được an tâm.”
Tạ Xuân Hồng nhớ về Dịch Hồi, trong nhất thời có chút khó chịu, nhưng cũng không thể làm gì khác đành phải đồng ý: “Được, ngày mai em sẽ giúp chị Tô Văn chọn một bộ quần áo, chúng ta cùng nhau tiễn cô ấy.”
Tạ Xuân Hồng về đến nhà, quả nhiên là Dịch Hồi không có nhà, lần trước cãi nhau xong cô rời nhà tránh đi, lần này đổi thành Dịch Hồi.
Xuân Hồng không thể làm gì khác hơn là gọi điện cho anh.
“Có chuyện gì?” Giọng nói Dịch Hồi từ trong điện thoại truyền đến, vô cùng lạnh lẽo. dieendaanleequuydonn
Mặt Xuân Hồng đau khổ cắn cắn môi, do dự hỏi: “Dịch Hồi, chừng nào anh về? Em muốn nói chuyện với anh một chút …”
Dịch Hồi im lặng một hồi mới nói: “Hôm nay anh có việc không về nhà, có chuyện gì thì nói trên điện thoại luôn đi.”
Tạ Xuân Hồng suy nghĩ một chút, rồi khó khăn mở miệng: “Thật xin lỗi, tết Trung Thu không thể cùng anh về thị trấn nhỏ, em sẽ giải thích với dì …”
“Không cần.” Dịch Hồi thờ ơ nói, “Anh biết rồi, nếu không có gì khác anh cúp máy đây.”
Nói dứt câu liền cúp điện thoại.
Tạ Xuân Hồng cầm điện thoại di động ngây người một lúc, trong lòng tràn đầy nổi khổ sở.
Cô cũng không muốn như vậy, nhưng thật sự rất khó khăn để chu toàn hết mọi chuyện, cô không thể cam tâm từ chối yêu cầu của Đường Sơ, cũng không có cách nào nhẫn tâm nhìn thấy Dịch Hồi thất vọng, cô đang bị kẹt giữa tình thế khó xử của cả hai người đàn ông.