Sau hơn một tiếng thì ca phẫu thuật của Hàn Khả Nhiên cũng khép lại, các y bác sĩ từ từ bước ra ngoài, còn Chu Lăng Phong thì sau khi thấy bác sĩ lần lượt ra hết rồi thì vội vàng chạy lại hỏi.
" Cô ấy sao rồi?"
" Chu tổng cứ yên tâm, bệnh nhân hiện giờ không sao nữa rồi!’
Chu Lăng Phong nghe vậy thì vẫn chưa yên tâm, anh ngay lập tức chạy vào phòng để gặp cô. Vừa vào thì hình ảnh đầu tiên mà anh nhìn thấy chính là cô gái nhỏ của anh đang nằm ngoan ngoãn ngủ yên ở trên chiếc giường bệnh với đầy thiết bị máy móc ở xung quanh. Chu Lăng Phong đau lòng mà từ từ tiến lại gần.
“…”
" Nhiên Nhiên, xin lỗi em"
Anh quỳ xuống đầu giường, nắm lấy bày tay nhỏ nhắn lạnh ngắt của cô rồi nói lời xin lỗi. Chu Lăng Phong bây giờ cảm thấy vô cùng sợ hãi, anh sợ mất cô, sợ không được nhìn thấy cô thêm một lần nào nữa. Đồng thời anh cũng thấy rất giận bản thân mình vì đã không bảo vệ được cho cô, anh thật là một thằng vô dụng…
Ngắm nhìn gương mặt nhỏ trắng bệt đang ngủ say, Chu Lăng Phong nhẹ nhàng chạm lên rồi tự nhủ với lòng mình, rằng sẽ không bao giờ để cô khóc thêm một lần nào nữa. Không bao giờ!
" Chu tổng"
“…”
" Chu tổng, tôi biết là ngài đang lo lắng cho bệnh nhân, nhưng…"
“…”
“…Nhưng ngài cũng phải băng bó cho vết thương của ngài chứ!”
À phải rồi, anh quên mất rằng bản thân mình cũng bị thương mà nhỉ? Nhưng mà nó không quan trọng bằng cô! Bây giờ anh chỉ muốn bên cạnh cô, muốn chờ cô thức dậy để nói lời yêu cô, muốn nói với cô rằng anh muốn cô làm vợ của mình, anh muốn__
" LĂNG PHONG"
“…”
Là Lăng Nguyệt…
" Con mau đi băng bó vết thương của mình lại đi, mẹ sẽ ở đây chăm con bé"
“…”
Chu Lăng Phong vẫn không nghe mà nắm chặt lấy tay của Hàn Khả Nhiên, bà thấy vậy thì đau đầu đỡ trán sau đó mới lên tiếng nói thêm.
" Nếu con bé tỉnh dậy mà thấy con như vậy thì nó sẽ cảm thấy áy náy đấy, mau đi trị thương đi"
Chu Lăng Phong nghe vậy thì mới có chút động đậy, anh ngước mắt lên nhìn bà sau đó mới từ từ đứng dậy
" Bác sĩ, nhờ anh giúp nó "
" Vâng ạ"
…
Sau khoảng chừng hơn 1 tiếng thì các vết thương của Chu Lăng Phong cũng đã được xử lí xong. Lúc mà bác sĩ vừa băng bó xong vết thương cuối cùng thì Chu Lăng Phong liền ngay lập tức chạy về phòng bệnh của Hàn Khả Nhiên. Anh cũng kêu cả mẹ của mình đi về luôn vì chỉ muốn ở riêng với cô, Lăng Nguyệt thấy vậy thì vừa đâu đầu vừa buồn cười.
Thật là, si tình y chang cha của nó vậy.
Chu Lăng Phong im lặng ngồi kế cạnh giường của cô, anh trầm ngâm không nói nên lời.
" Ưm…"
“!!!”
Bỗng nhiên cô động đậy làm cho Chu Lăng Phong mừng rỡ.
" Nhiên Nhiên…"
" …"
Hàn Khả Nhiên từ từ mở mắt ra nhìn xung quanh. Đây là bệnh viện nhỉ?
" Nhiên Nhiên …"
Hàn Khả Nhiên nhìn sang thì thấy Chu Lăng Phong đang lo lắng nhìn mình, sau đó cô nhớ lại những việc đã xảy ra mà không khỏi bàng hoàng. Hàn Khả Nhiên nhìn xuống bàn tay của anh đang nắm chặt lấy mình rồi rút ra, sau đó nhích người cố gắng ngồi xa anh một chút.
Chu Lăng Phong thấy như vậy thì lo lắng lên tiếng hỏi cô.
" Em sao vậy, em đau chỗ nào sao?"
“…”
" Nhiên Nhiên à, em khó chịu chỗ nào sao?"
“…Đừng…chạm vào em”
Chu Lăng Phong nhíu mày nhìn Hàn Khả Nhiên. Cô đang giận anh sao?
" Nhiên Nhiên___"
" ĐỪNG CÓ CHẠM VÀO EM!"
“!!!”
Chu Lăng Phong ngạc nhiên nhìn cô, anh không biết vì sao mà cô lại giận dữ đến như vậy, nhất là khi anh đến gần cô.
" Hức…em dơ bẩn lắm,… đừng chạm vào em"
“…”
Chu Lăng Phong đau lòng mà ôm cô gái nhỏ vào lòng của mình, sau đó nhẹ hôn lên trán cô rồi di chuyển xuống hôn vào môi cô. Anh hôn một cách vô cùng nhẹ nhàng để không làm cho cô sợ. Sau một lúc lâu thì anh mới ngẩn đầu nhìn cô, từ từ ôm cô vào trong ngực rồi nhẹ nhàng nói.
" Em không dơ bẩn…"
" Hức…"
" Trong lòng tôi, em là người sạch sẽ hơn bất cứ ai hết"
“…”
" Nên là em đừng tự trách mình như vậy, có biết không"
Chu Lăng Phong từ từ ngồi lên giường bệnh để an ủi Hàn Khả Nhiên, sau đó lại một lần nữa cúi xuống hôn cô.
" Ưm…"
Đêm hôm đó trăng thanh gió mát, có hai thân ảnh không ngừng dính chặt lấy nhau trao cho nhau tình yêu mà bấy lâu nay họ đã giấu giếm. Sau cơn mưa trời lại sáng, bây giờ có lẽ con đường phía trước của hai người đã sáng hơn, có hy vọng hơn.
Sáng hôm sau__
" ưm…"
Người thức dậy trước là Hàn Khả Nhiên, cô nhìn vào gương mặt của người kế bên mà trầm ngâm suy nghĩ.
Có lẽ cô thực sự đã yêu người này mất rồi.
Hàn Khả Nhiên ngại ngùng mà rút đầu vào người của Chu Lăng Phong, cảm nhận được hơi ấm của anh khiến cô cảm thấy vô cùng an toàn.
" Bảo bối!"
" A…"
Hàn Khả Nhiên ngại đỏ mặt nhìn Chu Lăng Phong, không biết là anh tỉnh dậy từ khi nào vậy chứ…
" Bảo bối, buổi sáng tốt lành"
“…B…buổi sáng tốt lành”
Chu Lăng Phong nhìn Hàn Khả Nhiên sau đó dịu dàng vén tóc cho cô, hôn lên trán cô rồi từ từ nghiêm túc cất tiếng.
" Bảo bối, anh yêu em"
" /// "
" Nhiên Nhiên à, làm vợ anh nhé!"
“///”
Cô bây giờ thật sự là ngại chết luôn rồi, nhưng…
Anh nhìn cô buồn buồn nhưng sau đó cũng lấy lại tinh thần rồi nhẹ giọng nói với cô.
" Không sao cả, anh có thể đợi_"
" Em…"
“…đồng ý”
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
Tác giả: Nào nào các bác ơi, tôi mời thiệp cưới nhá, các bác nhớ đi phong bao lì xì bọn trẻ to to xíu nhá🥰
Chu Lăng Phong:🎉🎉🎉🎉🎉
Hàn Khả Nhiên: 🎉🎉🎉🎉🎉
…----------------…