Gặp Lại Em! Cô Bạn Nhỏ Tôi Từng Yêu

Chương 55: Phải cứu lấy cô ấy bằng mọi giá




" Hức…Lăng…Phong"

Hàn Khả Nhiên cố gắng thều thào tên của anh, cô mệt mỏi rơi nước mắt. Cuối cùng anh cũng đến rồi…

" Ngoan đừng sợ, có tôi ở đây rồi!"

" Ưm…"

/Phịch/

Vu Vĩnh Thiên do trúng hai phát đạn ngay gần tim nên liền đau đớn gục ngã.

Vu Vĩnh Thiên:" Rốt cuộc…là tại sao?"

Chu Lăng Phong đến lúc này thì không còn quan tâm đến hắn nữa, anh quay người bế cô rời đi bỏ mặc hắn vẫn còn đang hoang mang

" Khoan đã…đứng lại cho tao"

“…”

Sau đó thì người của Chu Lăng Phong cũng lần lượt tràn vào hạ hết mấy tên thuộc hạ của Vu Vĩnh Thiên. Thư ký Trần đi theo sau để giải quyết hiện trường cho gọn gàng sạch sẽ, cậu từ từ đến gần chổ của Vu Vĩnh Thiên sau đó nói.

" Vẫn không biết vì sao à?"

“…”

Bây giờ hắn đang thoi thóp, níu kéo sự sống ngắn ngủi còn lại của mình. Hắn vẫn không chấp nhận việc mình thua Chu Lăng Phong.

Dựa vào đâu chứ? Dựa vào đâu mà Chu Lăng Phong lúc nào cũng cướp lấy mọi thứ của hắn chứ. Không công bằng, thật không công bằng…

Vu Vĩnh Thiên:" M*… kiếp, tại… sao chứ."

Thư ký Trần:" Là vì ngay từ đầu anh vốn không là đối thủ của Chu tổng rồi"



Một tiếng trước.

Thư ký Trần:" Ông chủ, đã tìm thấy bà chủ rồi!"

Chu Lăng Phong:" Mau đến đó nhanh!"

Chu Lăng Phong sau khi nghe thấy tung tích của cô thì liền vội vã chạy đi, nhưng sau đó liền bị Thư ký Trần cảng lại.

" Ông chủ, xin ông chủ bình tĩnh. Tôi biết là ngài đang rất lo lắng cho bà chủ nhưng nếu đi mà không chuẩn bị thì có lẽ sẽ càng nguy hiểm hơn cho bà chủ ạ!"

“…”

Chu Lăng Phong đang rối trí lắm, nhưng sau khi được cậu nhắc nhở lại thì cũng bình tĩnh hơn được phần nào. Anh hít thở sâu một hơi sau đó lạnh mặt nhìn Thư ký Trần ra lệnh.

" Mau gọi cho Âu Dương đến đây!"

" Vâng"

Thư ký Trần đổ mồi hôi hột mà đáp. Lại là con quái vật đó sao.

Sau hơn năm phút thì Thư ký Trần cũng đã mời được cái người tên Âu Dương kia đến nơi.

" Có chuyện gì mà mời tôi đến tận đây vậy?"

" Có chuyện muốn nhờ cậu!"

" Nhờ tôi?"

" Phải"

Người tên Âu Dương kia im lặng một hai giây rồi đáp lại.

" Được thôi, nhưng mà là chuyện gì?"

Thư ký Trần nhìn Âu Dương mà không khỏi cảm lạnh. Cái con người này nhìn từ trên xuống dưới đều toát ra một vẻ ma mị khó tả. Cậu cũng đã đi theo Chu Lăng Phong đã lâu nên cũng biết rất rõ về con người này.

Tên Âu Dương này làm việc lúc nào cũng đều rất tàn ác, lại rất có kinh nghiệm trong việc sử dụng vũ khí, đặt biệt là súng. Vì vậy mà anh ta có thể được gọi là ông trùm của việc buông bán vũ khí trái phép, đặt biệt có tiếng trong thế giới ngầm.

Người mà lần trước Chu Lăng Phong nhờ xử lý giùm mấy cô ả làm khó Hàn Khả Nhiên cũng chính là người này. Và cũng không ai khác người vừa cho Vu Vĩnh Thiên ăn ba phát kẹo đồng cũng chính là Âu Dương.



“…”

" M* kiếp, muốn chém muốn giết thế nào thì tùy chúng mày"

Thư ký Trần nghe tới đây thì hít thở một hơi sâu, cậu khó xử nhìn hắn ta.

WTF TÔI ĐÂU CÓ BIẾT GIẾT NGƯỜI ĐÂU!!!

Những công việc giết người mà trước đây cậu làm cũng chỉ là cậu cho người khác làm thay thôi, nhưng mà bây giờ là lệnh của ông chủ đó!

Thư ký Trần tay run run cầm khẩu súng lên nhưng lại không dám bóp cò…

’ Phải làm sao đây, phải làm sao đây!’

/Pằng/

" Áaa…"

Thư ký Trần hoang mang nhìn Vu Vĩnh Thiên với một phát đạn ngay đầu.

" Áaa mình đâu có bóp cò đâuuuuu"

" Là tôi bắn đấy!"

“!!!”

Thư ký Trần bàng hoàng nhìn Âu Dương đang đứng bên cạnh.

" Áaa ma quỷyyy"

“…”



Chu Lăng Phong ôm cô vào lòng sau đó ra lệnh cho tài xế lái nhanh hơn đến bệnh viện.

" Lăng…Phong"

" Ừm tôi đây."

" Lăng Phong"

" Không sao hết, ngoan chúng ta sắp đến bệnh viện rồi"

" Lăng Phong…tớ sợ lắm"

Anh đau lòng nhìn cô gái nhỏ của mình đang thút thít, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán cô an ủi.

" Là do tôi không tốt, xin lỗi em"

" Hức…ưm"

Cô bây giờ vẫn không ngừng tun rẫy mà nắm chặt lấy hai ngón cái và trỏ của anh.

" Lăng… Phong…tớ buồn ngủ… quá"

Chu Lăng Phong nghe vậy thì tim như đập thịch một cái.

" Nhiên Nhiên ngoan, không được ngủ có biết chưa!"

" Nhưng mà…tớ… buồn ngủ "

" Nhiên Nhiên của chúng ta rất mạnh mẽ mà, ráng lên. Một chút nữa thôi"

Càng nói anh lại càng thêm run rẫy mà ôm chặt lấy cô, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào. Hàn Khả Nhiên cũng biết rõ tình trạng của mình nhưng cô vẫn cố gắng không để cho mình ngủ. Cô lên tiếng trêu đùa anh.

" Vậy…cậu phải mua…thật…nhiều kẹo socola cho…tớ đó"

" Ừm, sẽ mua cho em thật nhiều"

" Vậy…cậu cũng phải…mua hổ con…nữa"

" Ừm mua cho em hết"

" Ông chủ, tới rồi"

Vừa mới dứt câu thì Chu Lăng Phong đã vội ôm cô chạy vào bên trong bệnh viện.

" Chu tổng cứ bình tĩnh, chúng tôi sẽ cố gắng cứu lấy bệnh nhân"

Anh lúc này đang rất sợ mất cô nên trầm mặt mà nói với mấy người bác sĩ.

" Phải cứu lấy cô ấy bằng mọi giá"

…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…

Tác giả: nếu không tôi phá nát cái bệnh viện này chứ gì.

Chu Lăng Phong:

Hàn Khả Nhiên: lẹ lên mấy má